LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 237

đến “Đoạn hồn Lâu Lan” của chúng ta. Thành cổ Lâu Lan chẳng phải vì
mất nguồn nước mà bị diệt vong sao?

- Trong kịch bản của chúng ta, Thành cổ Lâu Lan mất nguồn nước là

do lời nguyền.

- Đúng, nhưng theo anh thì như nhau cả thôi, đều là một dạng tuyệt

vọng! Anh nghĩ Amanda Eliot có lẽ biết Thành cổ Lâu Lan, thậm chí khả
năng còn có cảm hứng với Thành cổ Lâu Lan. “Đất hoang” viết năm 1922,
khi đó những báo cáo và thư tịch của Sven Ahders Hedin và Marc Aurel
Stein đã lưu truyền trong dân gian mười mấy năm rồi! Rất nhiều người
phương Tây có cảm tình với nền văn minh cổ đại của Tân Cương. Eliot có
khả năng cũng là một trong số người đó. Ông cũng có khát vọng được đi du
lịch Tân Cương, thậm chí còn nuôi hy vọng được đến thăm Thành cổ Lâu
Lan? Do có khát vọng đó cho nên ông mới viết “Đất hoang”, có vẻ như
trong “Đất hoang” đều là những hoàn cảnh ông ta đã sống hoặc là thấy nó
trong ảo giác, nhưng anh cảm thấy những ý cảnh đó đều hướng về một nơi:
Thành cổ Lâu Lan. Cảnh tượng hoang lạnh và chết chóc là Thành cổ Lâu
Lan bây giờ, nhưng hoàn cảnh sống và nhân vật ông ta miêu tả là Thành cổ
Lâu Lan của ngày xưa, chính là thời đại phồn vinh của con người Thành cổ
Lâu Lan. Mà Thành cổ Lâu Lan đi từ tiêu vong đến biến thành đất hoang,
cũng chính là hình tượng phù hợp đi từ cái chết đến sự hủy diệt.

Khóe môi Lam Nguyệt khẽ nhếch lên, khiến khuôn mặt trông tròn trịa

hơn, cô nói:

- Anh thật là có đầu óc tưởng tượng, có lẽ anh nói đúng!

- Thôi mà, anh chỉ suy đoán lung tung thôi mà, có lẽ Eliot căn bản

không biết đến sự tồn tại của Thành cổ Lâu Lan! - La Chu cười tự chế nhạo
mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.