LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 360

“Không, đây là tấm lá chắn, nếu như không có đất hoang, có lẽ chúng

em đã bị những kẻ xâm lược hủy diệt rồi. Anh xem, những người bọn em ở
đây chỉ biết đánh cá, chăn thả gia súc, không biết đến sự hiểm ác của lòng
người, không biết đến trên thế giới còn có chiến tranh và máu chảy, rời
khỏi hoàn cảnh cách biệt thế giới này, họ sẽ không thể tồn tại.”

“Sự hiểm ác của lòng người? Lẽ nào em cũng biết?” Tôi có vẻ nghi

ngờ hỏi.

Cô nhìn vào mắt tôi, điều đó làm tôi thấy bất an. Ánh mắt cô phát ra

những tia lanh lợi, cô nhẹ nhàng nói: “Em đã thấy sự hiểm ác của lòng
người. Sau khi cậu em chết, em là người duy nhất ở đây đã từng rời khỏi
hoang mạc. Lúc nhỏ, cậu em đưa em đi theo đội lạc đà rời hoang mạc đến ở
huyện thành, ở đó cậu em làm cán bộ, em thì học tiểu học. Sau đó em học
ba năm trung học cơ sở ở Khố Nhĩ Lặc (Korla). Sau khi tốt nghiệp trung
học cơ sở, em đến Ô Lỗ Mộc Tề (Urumqi) học trung học phổ thông trường
chuyên, về sau khi chưa tốt nghiệp trường chuyên em đã về nhà. Cho nên
phần lớn thời gian của em là ở bên ngoài sa mạc.”

- Bây giờ anh mới hiểu, tại sao em lại nói tiếng phổ thông tốt thế. Thế

thì vì sao lại không học nốt trường chuyên?”

“Bởi vì cậu em chết, cho nên em không muốn ở lại Ô Lỗ Mộc Tề

nữa.”

“Vì sao vậy? Nếu em ở lại Ô Lỗ Mộc Tề, tương lai của em sẽ rất tốt,

anh thật tiếc thay cho em.”

“Tương lai? Em không có hứng thú với tương lai mà anh vừa nói. Em

chỉ thích nơi đây, thích sa mạc này, thích ốc đảo phía sau và những người
dân ở đây. Họ không ai biết chữ, ngay cả những người về sau đi làm cán bộ
như cậu em, cũng phải ra khỏi sa mạc mới bắt đầu học chữ. Em muốn dạy
bọn trẻ đi học, biết chữ, cho chúng có tri thức, mặc dù, ở đây hàng năm chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.