LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 362

Trước tiên tôi kiểm tra lại máy ảnh, tôi chỉ sợ mấy ngày lắc lư, tròng

trành có thể làm hỏng máy, nhưng bây giờ xem lại thấy vẫn rất tốt. Tôi cầm
máy lên, ngắm ống kính vào cô. Tôi nhìn Mã Nhã qua khung ngắm nho
nhỏ, khung ảnh rất đẹp. Tôi chuẩn bị bấm một kiểu bán thân. Trong ống
kính khóe môi Mã Nhã hơi cong lên, nhưng không giống như đang cười,
cũng không ra một biểu hiện gì. Tôi định nhắc cô cười lên, nhưng nghĩ lại,
có lẽ như thế này mới là lúc cô đẹp nhất.

Tôi chỉnh lại cửa ánh sáng, sau đó lấy tiêu cự, mặt Mã Nhã trong

khung lấy nét đẹp lắm rồi. Tôi từ từ bấm máy, đưa cái khoảng khắc ấy của
cô lưu mãi mãi vào trong phim. Tôi muốn chụp tiếp cái thứ hai, nhưng
nhận thấy phim đã hết. Pha chụp vừa nãy là tấm phim cuối cùng. Tôi lấy
làm tiếc vì mấy hôm trước đã chụp quá nhiều ở Thành cổ Lâu Lan.

Mã Nhã chạy đến bên cạnh tôi, nói: “Cảm ơn anh, em chụp ảnh không

nhiều, trước đây ở Khố Nhĩ Lặc và Ô Lỗ Mộc Tề chỉ chụp mấy bức ảnh
chân dung và ảnh tập thể thôi.”

“Xin lỗi em, vừa nãy chụp là tấm phim cuối cùng rồi.”

“Không sao, có những thứ không cần nhiều, như thế là quá đủ rồi.” Cô

nói với hàm ý sâu xa.

“Có những thứ không cần nhiều, như thế là đủ rồi à?” Tôi thong thả

nhắc lại câu nói, gật gật đầu, trong lòng bỗng cảm nhận được một điều gì
đó.

Tiếp sau đó, chúng tôi đi lăng quăng trong sa mạc. Mã Nhã nuôi một ít

cừu, chúng tôi cùng đi chăn cừu trong bụi cây. Buổi chiều cô trở về thôn
dạy bọn trẻ học chữ. Không có lớp học, bọn trẻ ngồi học ngoài trời, trên bãi
sông, dùng cành cây làm bút, dùng mặt cát làm bảng, còn bọn chúng thì
ngồi trên cát. Bài học hôm nay là một bài văn Duy Ngô Nhĩ, tôi nghe
không hiểu, chỉ đứng lặng lẽ nhìn cô giảng bài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.