LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 374

ngoảnh mặt đi, tôi không dám nhìn nữa. Có thể lúc này Mã Nhã của tôi đã
tỉnh dậy, không thấy tôi, em sẽ chạy đến đây tìm. Không, tôi không muốn
nhìn thấy dáng vẻ đau thương của em. Tôi giục người đội trưởng mau khởi
hành. Theo lệnh của đội trưởng, đàn lạc đà chở chúng tôi bắt đầu rời khỏi
nơi đây, bước đi trên con đường sa mạc cuồn cuộn cát vàng.

Trước mặt là đất hoang mênh mông.

Không, đó là vườn địa đàng của tôi.

Không, đó là Mã Nhã của tôi.

Lúc này đây, tôi nước mắt lưng tròng, ngồi trên lưng lạc đà viết nhật

ký.

Tiếp sau đó nhật ký của bố Bạch Bích đã chuyển đến một năm sau.

Bạch Bích lặng lẽ đọc những dòng chữ đã vàng ố, lòng cô như hoà vào
nước mưa đang rơi ngoài cửa sổ.

Ngày 18 tháng 10 năm 1979.

Trời nắng. Nhiệt độ: Từ 12 đến 19 độ C. Địa điểm: Đại bản doanh đội

Khảo cổ liên hợp hồ La Bố.

Đã một năm trôi qua, tôi trở lại nơi đây. Nhớ lại những chuyện cách

đây một năm, lòng tôi đầy đau khổ, không thể nào kể xiết.

Hôm nay chúng tôi sẽ tham gia kết thúc đợt khảo cổ Thành cổ Lâu

Lan. Đây là lần thứ hai tôi có mặt ở đây. Buổi chiều, chúng tôi trở về đại
bản doanh của đội Khảo cổ liên hợp, thực ra nơi đây thuộc khu vực bảo vệ
dọc ven hồ La Bố của một trung đoàn bộ đội. Tôi và Phấn ở trong lều bạt
đơn giản. Đúng ra Phấn không được đến đây, điều kiện ở đây rất gian khổ,
hầu như không có người phụ nữ nào, thực tế nó không phù hợp với Phấn.
Nhưng cô rất náo nức với sự kiện tôi bị mất tích một năm trước, muốn cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.