LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 395

thấy có mùi gì là lạ. Cái mùi đó như xuyên vào người, khiến cô cảm thấy
hơi sợ. Trước mặt là màn đêm đen, không nhìn thấy gì trong phòng, nhưng
hình như trong đêm tối lờ mờ, ở phòng khách có một cái bóng đang động
đậy. Tim cô đập rộn lên, cô đưa tay ra tìm công tắc trên tường và bật điện.

Ánh sáng của đèn điện rọi sáng căn phòng, ở giữa phòng có một người

con gái đang đứng, Bạch Bích nhìn rõ mặt cô ta...

Lam Nguyệt hay còn gọi là Nhiếp Tiểu Thanh.

Bạch Bích lập tức lùi lại, cô lùi đến sát tường, chân tay luống cuống.

Chính vào lúc Bạch Bích đang do dự, Lam Nguyệt (Nhiếp Tiểu Thanh) cất
tiếng nói:

- Cuối cùng cô cũng đã về, tôi đã đợi ở đây rất lâu rồi!

5

Diệp Tiêu đi xuống dưới toà nhà, anh ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ. Anh

loanh quanh trước đầu xe hồi lâu, sau đó chui vào xe. Anh không cho xe
chạy mà ngồi ở trên ghế, chẳng làm gì, cứ ngồi ngây ra.

6

- Đây là nhà tôi, chị làm thế nào vào được đây? - Bạch Bích hỏi.

- Cô cho rằng việc đó quan trọng đến thế sao? - Mắt Lam Nguyệt nhìn

chằm chằm vào Bạch Bích, ánh mắt ấy như nhìn xuyên thấu qua người
Bạch Bích.

Bạch Bích nhìn vào mắt đối phương, cuối cùng cô chịu thua.

Cô cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt Lam Nguyệt nữa. Lại một

cơn gió lạnh thổi tới, cô thấy ớn lạnh, ôm lấy hai vai, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.