LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 400

Bạch Bích tuyệt vọng, cô vẫn nhắm nghiền mắt, nói giọng hờn dỗi

giống như một đứa bé:

- Sao chị lại đến đây? Chị đến đây để làm gì? Chị có biết không, chị

đã cướp mất chồng chưa cưới của tôi, chị phá hoại cuộc sống của tôi. Tôi
chỉ muốn làm một người bình thường, một người con gái bình thường tên
là Bạch Bích, cưới một người đàn ông bình thường, sinh một đứa con, sống
cuộc đời bình yên, giống như bao người con gái khác. Nhưng sự xuất hiện
của chị đã phá vỡ tất cả, chị biết không, tôi hận chị!

Nói xong câu cuối cùng cô lại khóc nấc lên.

- Em là một đứa trẻ đáng thương!

Lam Nguyệt đưa tay ra ôm lấy vai Bạch Bích, sau đó nhẹ nhàng vuốt

tóc cô.

Bạch Bích không phản ứng gì, cô dựa đầu vào vai Lam Nguyệt, cất

tiếng gọi:

- Chị gái!

- Em gái, em của chị. Hãy đi với chị, em gái, chúng ta rời bỏ nơi này,

xa chạy cao bay, chạy càng xa càng tốt.

Bạch Bích như người bị trúng loại tà pháp gì đó, như thể bị thôi miên,

hai mắt thất thần, ngoan ngoãn hỏi:

- Chúng ta đi đâu?

Lam Nguyệt nói với giọng đầy ma lực:

- Đi đến ốc đảo trong sa mạc, đi đến nơi xa cách thế giới này. Ở đó, tất

cả đều thuần khiết, đó là vườn địa đàng do thượng đế tạo ra. Chúng ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.