không thuộc về thành phố này, chúng ta chỉ thuộc về vườn địa đàng thuần
khiết. Chúng ta đi thôi, hãy vĩnh biệt cái nơi bẩn thỉu này.
Ánh mắt Bạch Bích chợt trở nên ngoan ngoãn, thực ra đã bị Lam
Nguyệt thôi miên, cô đồng tình nói:
- Chị gái, chúng mình sẽ hạnh phúc nhỉ?
Lam Nguyệt tiếp tục vuốt ve tóc Bạch Bích nói:
- Tất nhiên rồi, em gái của chị sẽ mãi mãi hạnh phúc.
Mãi mãi hạnh phúc.
Câu nói ấy vang lên khắp căn phòng, giống như tiếng sóng biển, mãi
không tan.
9
Diệp Tiêu nằm mơ thấy Bạch Bích đi đến trước mặt. Bạch Bích đưa
tay ra ôm lấy vai anh, sau đó, anh ôm Bạch Bích thật chặt. Hơi ấm từ trong
miệng Bạch Bích thở ra đã kích thích dục vọng của anh, khiến anh không
thể khống chế được mình, anh hôn cô một cách thô bạo. Tiếp đó, anh nghe
thấy tiếng cười của Bạch Bích, tiếng cười khiến người ta rợn tóc gáy, anh
nhìn lại thì hoá ra người nằm trong vòng tay anh không phải là Bạch Bích,
mà là Lam Nguyệt. Lam Nguyệt nhìn anh cười không dứt. Sau đó anh cảm
thấy tim mình lạnh buốt, như có một vật bằng kim loại sắc nhọn đâm vào.
Diệp Tiêu tỉnh giấc, anh nhìn ra ngoài xe, nhận thấy trời đã sáng rồi,
vào lúc tinh mơ, trên đường chưa có ai.
- Chết tiệt, sao mình lại ngủ qua đêm ở đây?
Anh lấy lại tinh thần, định nổ máy xe chạy đi. Bỗng anh nhìn thấy
trong toà nhà Bạch Bích ở có hai người đang đi ra.