LỜI NGUYỀN LỖ BAN - TẬP 1 - Trang 18

cao lớn ập vào đứng đối diện với Lỗ Thịnh Nghĩa. Lúc này mới vọng đến
tiếng loảng xoảng của các mảnh kim loại vỡ vừa tiếp đất.

Trong phòng tối đen, song cũng không cần tới đèn, ông hoàn toàn có thể

cảm nhận được sự tồn tại của bóng đen, bởi lẽ ông đang đứng sát gần nó,
hơn nữa còn phán đoán chính xác chiều cao của nó phải bằng hai người
cộng lại.

Khi bóng đen còn chưa kịp bước lên bước thứ hai, Lỗ Thịnh Nghĩa cũng

chưa kịp có phản ứng gì, từ trong sân đột ngột vọng đến một tiếng gầm của
Lỗ Ân. Tiếp đó, một vệt sáng trắng hình tròn xẹt theo đường vòng cung vụt
đến, chém thẳng vào bóng đen, kèm theo một tiếng rít nặng nề. Trong nháy
mắt, bóng đen tách thành hai nứa, nửa phía trên bay thẳng về phía bàn,
chụp lên bức thư họa; nửa phía dưới lăn đến phía cái lỗ nhỏ ở góc tường
phía tây. Một tiếng nổ vang dội, cái lỗ nhỏ bỗng chốc đã trở thành một hốc
lớn đến hai thước vuông.

Vệt sáng trắng quét qua chính giữa hai phần cơ thể vừa bị tách đôi, cắm

phập vào đúng chữ “bảo” trên tấm hoành phi “Tàng bảo bố thụy”, thì ra là
cây rìu sắt Bát quái cán gỗ đào.

Lỗ Thịnh Nghĩa nhanh chóng xoay người lại, lao vụt về phía bàn, chiếc

ấm tử sa thuận đà bay ra khỏi tay ông, nhắm thẳng vào nửa trên của cái
bóng, chính xác hơn là nhắm thẳng vào cánh tay đang thò ra chộp lấy bức
tranh chữ. Nhưng do cánh tay đó đã nắm được bức tranh và đang rụt về,
nên chiếc ấm tử sa đã xé rách toang bức tranh. Cánh tay mang theo quá nửa
bức tranh lập tức thu lại vào trong khối người đen kịt.

Lỗ Thịnh Nghĩa cũng đã kịp tới bên bàn, ông vươn tay chụp lấy khối

đen, song khối đen lại lao thẳng vào ngực ông, lợi dụng phản lực từ sức lao
đến của ông để bật xéo về phía cái hốc lớn ở góc tường phía tây, chớp mắt
đã không thấy đâu nữa.

Lỗ Thịnh Nghĩa không đuổi theo, ông đứng chôn chân bất động như một

tảng đá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.