LỜI NGUYỀN LỖ BAN - TẬP 1 - Trang 20

Chương 1.2 VẦNG KHÍ ĐỘNG

Người ngoại tỉnh tới Bắc Bình buôn bán đồ cổ có hai loại: Một là tới Lưu

Ly Xưởng, ở đó anh là vua, các con buôn, chủ hàng đều rạp người nịnh bợ
anh, vì sao? Vì anh hoặc là ông chủ bạc vạn giắt lưng, hoặc là khách hàng
ôm theo món đồ vô giá, nếu không, anh tuyệt đối không thể bén mảng đến
những cửa hàng trên con phố đó. Những cửa hàng ở đây chỉ cần “săn” được
một món như vậy có thể đủ ăn xài suốt ba năm. Loại thứ hai là tới chợ Ma.
Sáng sớm tinh mơ, từ khi trời còn chưa rạng, tay xách chiếc đèn lồng,
người bán người mua đều lờ nhờ không rõ mặt, chỉ nhìn thấy những ngón
tay cụp xòe mặc cả.

Hàng hóa tại chợ Ma đa phần là hàng nhái hoặc là hàng giả cổ. Đừng có

để ý đến các con buôn ở đây, bọn chúng đều ranh như khỉ, nghe chúng khua
môi múa mép chỉ tổ mất cả chì lẫn chài. Cũng có một số món là hàng thật,
song nguồn gốc bất chính nên khó mà tiêu thụ, loại này cũng chớ có dính
vào, dính vào thì đừng hòng tuồn đi đâu được, không chừng lại rước họa
vào thân. Họa hoằn lắm mới gặp được vài gã vô dụng lấy trộm đồ của tổ
tiên đi bán giật chút tiền nóng để hút thuốc chơi gái, như vậy coi như gặp
vận hên, lấy hàng trả tiền xong hãy lập tức chuồn ngay. Ở chợ Ma đừng
mong một ngày gặp may hai lần, nếu còn luẩn quẩn ở đấy, không chừng
món hời vừa kiếm được lại không cánh mà bay mất.

Lỗ Nhất Khí tay xách chiếc đèn lồng vuông đang đi trong chợ Ma. Cậu

bước rất chậm, lặng lẽ đi từ đầu tới cuối chợ, không hề liếc mắt tới món
hàng nào.

Lỗ Nhất Khí là con trai độc nhất trong gia đình. Ông Lỗ Thịnh Nghĩa

gần bốn mươi tuổi mới sinh được đứa con bảo bối này, quả thực không phải
dễ dàng. Vợ ông cũng vì cậu quý tử này mà mất mạng. Ông cũng không
giữ cậu con bên mình, khi cậu mới tròn năm tuổi đã mang gửi tới nhà anh
trai Lỗ Thịnh Hiếu ở núi Thiên Giám, tỉnh Hà Bắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.