LỜI NGUYỀN LỖ BAN - TẬP 1 - Trang 330

- Chú Hạ, cháu giúp chú băng bó vết thương nhé! – Lời Lỗ Nhất Khí rất

chân thành, giọng nói ấm áp ôn tồn, tựa như một dòng nước trong suốt. Tuy
giọng cậu không lớn, song lại lấn át mọi thứ âm thanh khác xung quanh.

Trong tai lão mù chỉ văng vẳng hai tiếng “chú Hạ”, lão không còn nghe

thấy tiếng bánh xe xóc nảy, không còn nghe thấy tiếng vải bạt phần phật,
cũng không còn nghe thấy tiếng gió gầm thét như ma quỷ gào khóc nữa.

Lão mù trầm tư hồi lâu, rồi đột nhiên cất giọng nặng nề, bật ra một câu:

- Chúng ta mắc lừa rồi!

Lỗ Nhất Khí và Quỷ Nhãn Tam quay sang nhìn nhau.

- Hướng đi của chúng ta không đúng, bia đá hai bên đường có lẽ đã bị

tráo đổi. Không phải chúng ta đang đi về phía nam tới Thương Châu, mà là
đang đi thẳng về phía tây. Thị trấn vừa đi qua có lẽ là Thanh Thủy, giờ đây
chúng ta đang đi về huyện Trác Lộc!

Lão mù nói những câu này một cách vô cùng khó nhọc, dường như có

sức mạnh nghìn cân đang chèn ép lên lão, khiến lão cảm thấy nghẹt thở.

- Chúng ta đi về hướng này cũng được, chẳng phải là đã đi được nửa

ngày rồi sao? Chúng ta đi theo đường mòn này lên phía bắc một đoạn, sau
đó lại rẽ về phía tây, coi như là làm theo lời chú Tư! – Giọng của Lỗ Nhất
Khí vẫn rất bình tĩnh và ôn hòa.

Lão mù không nói gì, lão im lặng cúi đầu, vẫn ngồi trơ trơ trên gióng xe.

- Gió tây rát mặt, tuyết kín gióng xe, như thế mà lão không nhận ra?

Quỷ Nhãn Tam hiểu rằng nếu đi như vậy tức là phải vòng vo một quảng

dài, như vậy sẽ đến Thương Châu muộn hơn chí ít hai ngày. Hắn đang vô
cùng lo lắng về đám trứng tò vò sau gáy. Nhưng lần này, lão mù chỉ cúi
đầu, không phản bác Quỷ Nhãn Tam lấy một tiếng.

Chim ưng từ trên cao bổ nhào xuống, lướt qua sát nóc mui xe. Từ phía

trước xe vọng lại tiếng hí thảm thiết của ngựa kéo, nó đã bị thương, mang
theo nỗi đau đớn tăng tốc lao vụt đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.