LỜI NGUYỀN LỖ BAN - TẬP 2 - Trang 18

Chương 1.2 CỬU CUNG MỞ

Năm người đều đã bước cả lên bậc thềm, khiến cho cổng sau của ngôi

nhà có phần chật chội. Lỗ Thịnh Nghĩa cảnh giác ngẩng đầu nhìn lên phía
trên cánh cổng. Đây chỉ là một bức tường đơn, trên tường không lợp ngói,
không có song hoa, phía trong cánh cổng cũng không có phòng bên cổng.
Lúc này ông mới yên tâm đôi chút, bắt đầu tập trung quan sát cánh cổng
sơn đen trùi trũi.

Bề mặt cánh cổng có vẻ rất trơn tru, trơn tru đến mức không hề tìm thấy

một khe hở hay một đầu đinh. Trên cửa cũng không có khoen hay tay nắm,
ngay cả khe hở giữa cánh cửa và khung cửa cũng hết sức khít khao, tựa hồ
như đã dính chặt vào nhau.

Lỗ Thiên Liễu từ từ đưa mu bàn tay lại gần cánh cổng, đến khi chỉ cách

cánh cổng chừng một thanh đồng mỏng, thì dừng lại, bàn tay im lìm không
nhúc nhích. Đó hoàn toàn không phải một bàn tay nuột nà yếu đuối, mặc dù
lòng bàn tay không có vết chai, nhưng đường nét khỏe mạnh cứng cáp, da
thịt hồng hào. Đây chắc chắn là bàn tay của người luyện công, có một nền
tảng công lực nhất định. Nếu không, làm sao có thể giữ yên phăng phắc
như tạc từ ngọc đá thế này.

Mọi người đều chăm chú nhìn vào bàn tay của Lỗ Thiên Liễu, không ai

lên tiếng, vì sợ sẽ ảnh hưởng tới xúc giác siêu phàm của cô.

- Cánh cổng làm bằng sắt! – Lỗ Thiên Liễu đưa ra một lời khẳng định.

- Chẳng lẽ nó là loại cổng kín(*), không thể mở được từ bên ngoài? –

Giọng Ngũ Lang vang lên oang oang.

(*) Tức là dùng then cửa cài ở bên trong, từ bên ngoài không thể mở

được.

- Đồ ngốc! Người ở đây chỉ biết làm cổng không mở được từ bên ngoài,

vậy họ đi ra ngoài rồi quay về chẳng phải tự tát vào mặt mình hay sao? –
Lỗ Thiên Liễu vừa nói vừa nguýt Ngũ Lang một cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.