LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 103

mình về chuyện này nhưng ông nói mình không biết gì cả, và cho rằng nó
chắc chắn đã bị rơi ở đâu đó. Có lẽ ông nói đúng. Nhưng không có tấm ảnh,
Rebecca có cảm giác như khuôn mặt mẹ đang phai mờ dần trong cô. Cô
chẳng nhớ điều gì về bà cả: Millie Brown đã mất khi Rebecca mới chập
chững biết đi. Bà bị một chiếc ô-tô phóng quá nhanh đâm phải khi đang
băng qua một con phố ở Paris, trên tay đang bế Rebecca. Bà đã chết ngay
tại chỗ, còn Rebecca không rõ đã bị văng ra như thế nào mà vẫn an toàn và
không hề nhớ gì về tai nạn đó cả.

Và cũng chẳng còn tấm ảnh nào chụp bố mẹ cô nữa.

Cô đặt tấm bưu thiếp lên bàn, ngay cạnh chai nước của mình, rồi bắt đầu

lục túi tìm bài tập môn lịch sử. Chợt cô nghe thấy tiếng ai đó đang kéo
chiếc ghế còn trống khỏi bàn cô mà không thèm lịch sự hỏi một câu rằng
liệu việc làm đó có được hay không.

“Này!” Rebecca bực mình lên tiếng và ngồi thẳng lên. Lũ con gái này

luôn vênh váo cho rằng mình là những Quý Cô, nhưng hành động như thế
này thì quả thật là khiếm nhã...

Ồ.

Người vừa kéo ghế không phải một quý cô nào cả. Đó là Anton Grey.

“Rebecca, có phải không nhỉ?” Cậu ta mỉm cười với cô rồi chìa tay ra.

“Tôi là Anton Grey đây. Lần trước chúng ta không kịp bắt tay nhau nhỉ.”

“Chưa kịp - tôi nghĩ là vậy.” Rebecca bắt tay cậu ta, bỗng dưng cảm thấy

ngượng ngùng khi nhận ra tất cả các cặp mắt của những cô nàng trường
Temple Mead ngay lập tức đổ dồn vào cô khó chịu. Thật kỳ cục hết sức khi
lại đi bắt tay Anton Grey qua một chiếc bàn, và chắc hẳn cậu ta cũng cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.