LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 104

thấy như vậy - cậu ta đột ngột rút tay về, còn Rebecca thì ngượng chín cả
mặt.

“Bạn không phiền nếu tôi ngồi cùng chứ?” Anton hỏi. Vậy là cậu ta sẽ

không mang chiếc ghế đi chỗ khác. Rebecca nuốt vào khó nhọc.

“Xin cứ tự nhiên.” Cô nói, cố tỏ ra thật bình thường rồi tự hỏi tại sao

điều đó phải cần nhiều nỗ lực đến thế.

“Hy vọng là tôi không làm phiền việc học tập của bạn.” Cậu ta khẽ mỉm

cười. Chẳng có cuốn sách nào nằm trước mặt Rebecca cả. Chỉ có tấm thiệp
mà ánh mắt quan tâm của Anton đang dính chặt vào đó. Rebecca nhanh
chóng chụp lấy nó rồi cất vào túi xách.

“Việc đó cũng không vội mà.” Cô nhún vai, và sau đó không biết phải

nói tiếp điều gì. Có cảm giác như cả tiệm cà phê bỗng dưng im phăng phắc.
Rebecca ước gì mình có một cốc trà bọt kèm ống để hút thay vì cứ phải chờ
đợi một câu chuyện tế nhị và thú vị nào đó. Tất cả những gì cô có thể làm
là ngồi nhìn chằm chặp vào chai nước đặt trên bàn - người ta phải mua một
thứ gì đó ở đây để có được một chỗ ngồi trong vòng chín mươi phút - và cố
gắng không chuyển ánh mắt đó sang hàng cúc đồng bóng loáng trên áo
khoác đồng phục của Anton.

“Hôm thứ Sáu, cô Claudia khá là tức giận thì phải.” Anton nói, tay vân

vê một trong những chiếc cúc áo của mình. Cậu ta chắc hẳn đã để ý ánh
nhìn chăm chú của Rebecca. “Tôi hy vọng bạn đã không gặp quá nhiều rắc
rối.”

“Ồ, không.” Rebecca nhanh chóng đáp lại. Cô ngước nhìn cậu ta. Hai

bên má Anton hồng rực; có lẽ vì ở đây hơi ngột ngạt. Cậu ta có đôi mắt
màu tối sẫm, gần như đen thẳm, còn cặp lông mi thì dài như lông mi con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.