LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 105

gái. Nhưng khuôn mặt cậu ta lại xương xương đến nỗi không thể nói đó là
đẹp, và ở ngang cằm, dọc theo xương hàm là một vết sẹo trắng mờ.

“Tôi sẽ không khóa cổng lại nếu... chắc bạn cũng biết đấy.” Cậu ta ái

ngại mỉm cười với Rebecca.

“Không sao đâu.” Cô nói và thấy ngượng khi cả hai vẫn tiếp tục nói về

chủ đề này. Cô chỉ mong sao Anton đừng hỏi về lý do cô xuất hiện trong
nghĩa trang đêm hôm đó. “Dì tôi lo lắng chỉ vì tôi mới đến thị trấn này.”

“Bạn đến từ New York phải không?” Khuôn mặt Anton rạng ngời, còn

Rebecca thì thấy nhẹ cả người vì rốt cuộc cũng có thể nói về một chuyện
khác dù trong chốc lát. Anton có vẻ chăm chú lắng nghe tất cả mọi điều về
New York, nơi cậu ta mới chỉ một lần được đến thăm khi còn nhỏ. Cậu ta
hỏi cô rất nhiều về trường học, về những nơi cô thường tụ tập bạn bè, và cả
về căn hộ của gia đình cô.

“Cứ đến thời gian này hàng năm, từ cửa sổ phòng khách nhà tôi, bạn có

thể nhìn thấy một trong những sân trượt băng của Công viên Trung tâm.”
Rebecca kể. “Gần như cuối tuần nào tôi cũng đến đó. Nhưng chắc mùa
đông này tôi không được trượt băng nhiều như thế nữa.”

“Chán nhỉ.” Cậu ta nói. Và Rebecca còn kể thêm rằng bố cô đang bận

công tác ở Trung Quốc mấy tháng trời. “Tấm bưu thiếp mà bạn vừa xem ấy
- đấy là từ Trung Quốc có phải không?”

Cô gật đầu.

“Đó cũng là một nơi khác nữa mà tôi thực sự muốn đến. Thật buồn vì

bạn không được đi theo bố mình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.