LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 107

những thứ thảo mộc, và càng là các giống cỏ được cắt nhỏ thì dì càng
thích.”

“Mẹ tôi cũng y hệt như vậy! Bà cho rằng chúng sẽ giúp thúc đẩy quá

trình trao đổi chất hay gì đấy.”

Họ tiếp tục trò chuyện lâu hơn một chút, đủ lâu để Rebecca biết thêm

một vài điều về Anton: cậu ta là con một; bố cậu ta điều hành một công ty
luật của gia đình ở khu trung tâm thương mại của thành phố; Anton từng có
một chiếc thuyền buồm nho nhỏ neo ở các vũng tàu bên hồ Pontchartrain
trước khi cơn bão ập đến, nhưng sóng gió đã khiến nó vỡ tan tành.

“Tôi chưa từng đến hồ nước đó.” Rebecca tâm sự. “Tôi cũng chưa đến

Công viên Audubon nữa.”

Cô chưa đi thăm thú được nhiều nơi cho lắm, một phần bởi thời gian này

đang là cao điểm của mùa hội nghị và dì Claudia luôn bận rộn hơn vào các
dịp cuối tuần, một phần cũng bởi chẳng có bạn bè nào mời cô đi đâu.
Rebecca đã vài lần cùng dì Claudia xuống Khu phố Pháp, thong dong thả
bộ trên những con phố nhỏ hẹp vô cùng xinh đẹp đó, dạo qua một số cửa
hàng nho nhỏ hoặc đi thăm viện bảo tàng và nhà thờ, trong khi dì Claudia
mải mê đoán giải số mệnh cho người ta ở Quảng trường Jackson. Ở đấy có
rất nhiều thứ để ngắm nhìn - những ban công và những khoảng sân nhà,
những người hát rong và những nghệ sĩ đường phố. Chẳng việc gì phải tụ
tập bè nhóm với mấy cô nàng ngốc nghếch tại những bữa tiệc tẻ nhạt kia.

“Xe điện sẽ hoạt động trở lại trên Đại lộ St. Charles.” Anton nói như thể

đang thổ lộ ý nghĩ của mình. “Có lẽ hôm nào đó chúng ta nên thăm công
viên một chuyến nhỉ?”

“Ừ.” Rebecca đáp nhanh gọn. Dì Claudia đã dặn cô đừng có dính líu gì

với Anton, nhưng dường như cậu ta rất thân thiện và thành thật, không như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.