LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 106

“Ừ.” Cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn đám dân Pleb đang xì xà xì xầm mà

chán ngấy: hai con mắt của Amy như sắp sửa rơi ra khỏi tròng. Việc đi học
ở Trung Quốc chắc chắn sẽ vô cùng gian nan, nhưng ít nhất cô có thể tránh
xa khỏi cái hệ thống lớp học mang đặc tính La Mã này.

“Ồ, mùa đông ở đây cũng có những hoạt động thú vị lắm đấy. Bạn biết

không, đây là dịp duy nhất trong năm dành cho những cuộc diễu hành.
Trước đó sẽ có rất nhiều tiệc tùng và dạ hội và...”

Cậu ta dài dòng kể lể khiến Rebecca lại thấy không thoải mái chút nào.

Có lẽ cậu ta đang nghĩ không hiểu sao Rebecca lại không được mời tới một
trong những bữa tiệc đó. Dì Claudia đã nói gì nhỉ? Họ thuộc về một thế
giới khác.

“Nhưng đó vẫn không phải là New York, tôi nghĩ vậy.” Cậu ta mỉm cười

trông thật tội nghiệp. “À, bạn muốn uống cà phê hay thứ gì đó không?”

“Tôi không hay uống cà phê lắm.” Rebecca nói. Cô thấy việc tiêu gần

năm đô-la cho một thứ đồ uống sủi bọt hay cà phê có đường ở Starbucks là
hoàn toàn phung phí tiền bạc. Cô vẫn hay trêu đùa những người bạn tự
xưng là nghiện cà phê của mình ở New York rằng họ đang cố gắng quá sức
để trở thành người lớn.

“Tôi cũng vậy.” Anton thú thực. “Và cả thứ trà bọt đó - tôi chẳng thể nào

thích được.”

“Tôi đã uống đủ trà ở nhà rồi.” Rebecca nói. Cô liếc mắt nhìn về phía

một chiếc bàn bên cửa sổ, tất cả những cô gái ngồi ở đó đều đang chắm
chúi uống nước bằng chiếc ống hút của mình, nhưng những con mắt vẫn
chăm chú nhìn Rebecca và Anton không dứt như thể họ là động vật trong
vườn bách thú vậy. Cô hạ thấp giọng. “Dì Claudia phát cuồng lên với tất cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.