LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 11

Tất cả những gì Rebecca có thể nhớ được về dì Claudia là những chiếc

vòng tay phát ra mớ âm thanh chói tai và đôi mắt màu xanh biếc của dì. Dì
cũng có phần thân thiện, nhưng ngay sau đó vài phút Rebecca đã bị xua đi
chỗ khác chơi để người lớn nói chuyện. Rebecca cùng Aurelia, lúc đó mới
chỉ là một bé gái bảy tuổi và rất dễ thương, đã dành hết phần thời gian còn
lại của chuyến viếng thăm để chơi búp bê của Aurelia trong phòng ngủ ở
khách sạn.

Vậy là Rebecca sẽ phải sống cùng những người này - những người xa lạ

này - trong suốt sáu tháng hay sao?

“Con cũng biết dì Claudia là người gần gũi nhất mà bố coi như người

nhà. Mọi việc đã xong xuôi cả rồi. Chấm dứt việc bàn luận ở đây.”

“Nhưng chúng ta đã bắt đầu bàn luận gì đâu!” Rebecca kêu lên. Mẹ mất

hồi Rebecca còn nhỏ, cô không có ông bà hay bất cứ họ hàng thân thích
nào, chỉ có hai bố con cô luôn là một đội gắn bó - như người ta vẫn thường
trêu đùa: Nhà Brown - Một đội hai người. Bỗng dưng tại sao, ngay lúc này
đây, bố lại xử sự với một thái độ chuyên quyền như thế chứ? “Bố chẳng
bao giờ thèm hỏi xem con nghĩ gì cả. Bố chỉ biết gửi con đến một nơi... một
nơi nguy hiểm. Bố đã nghe nói về tội phạm ở New Orleans chưa? Và cả
việc, đại loại như, năm nay sẽ có hai cơn bão khác ở đó nữa!”

“Ôi, Rebecca,” bố cô nói với đôi mắt u buồn ngấn lệ. Người ông chùng

xuống như thể Rebecca vừa nhào vào lòng mình. Tay ôm con, ông kéo con
lại gần hơn. Tiếng ông dịu dàng: “Mùa mưa bão đã qua rồi, con yêu. Bố
hứa rằng sẽ không để bất cứ điều gì làm hại đến con đâu. Dù là bây giờ hay
là về sau đi nữa!”

“Ôi, bố,” lời Rebecca nói ấm áp bên vai bố. Cô không nhớ được là bố đã

bao giờ xử sự như thế này chưa. Có nhiều lần ông trở nên lặng lẽ và ủ rũ,
ông chỉ ngồi ở nhà và lặng lẽ nhìn những tấm hình của mẹ cô, nhưng cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.