LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 111

ngóng. Nghĩa trang thường đóng cửa vào các buổi chiều, nhưng hôm nay
cổng vào lại mở toang, một chiếc xe tải nhỏ của Công viên Thành phố đang
đỗ trên con đường chính.

Và cô ấy kia rồi, đang bước lững thững xuôi theo con đường, lưng quay

lại phía Rebecca.

“Lisette!” Đã lâu rồi Rebecca không gặp lại cô gái đó. Anton có thể đợi,

cô phải nói chuyện với hồn ma kia đã - nếu quả thực Lisette là một hồn ma.

Phần đuôi váy bị xé rách của Lisette kéo lê trên mặt đất, bím tóc tết dài

bập bềnh theo nhịp bước, cô ấy rẽ khỏi con đường rồi biến mất phía sau
những ngôi mộ trắng cao lêu nghêu. Có lẽ cô ấy đang đi về phía ngôi mộ
của nhà Bowman, Rebecca nghĩ và bước nhanh đuổi theo Lisette trên con
đường bê tông rạn nứt. Một toán nhỏ du khách vừa bước lững thững ra khỏi
nghĩa trang vừa đưa tay chỉ trỏ về phía tấm bạt che có những đường kẻ sọc
lớn của nhà hàng Commander’s Palace. Chẳng còn ai khác quanh đó ngoại
trừ một người thợ làm vườn đeo chiếc ốp che tai đang điều khiển chiếc máy
cắt cỏ chạy bằng điện, chẳng mảy may biết đến sự có mặt của Lisette, chỉ
gật đầu với Rebecca khi cô đi qua.

Khi tới gần khu mộ nhà Bowman, Rebecca nhảy qua đám rễ cây khô

ngoằn ngoèo; ngừng lại một chút trên lối mòn dày cỏ rồi bước qua hàng rào
thấp bé đã gỉ sét để tìm Lisette. Người bạn của cô đang đứng nép mình phía
sau ngôi mộ, chỉ thấy tà váy phất phơ thấp thoáng.

“Tôi... tớ đã tìm cậu suốt!” Rebecca nói lớn, chật vật trèo lên ngôi mộ.

Cô quyết định xưng hô thân thiết hơn với người bạn của mình. Ánh sáng le
lói của buổi chiều tà không lọt được đến đây khiến bờ vách mỏng manh của
ngôi mộ lạnh toát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.