LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 117

14

Anton vẫn đang chờ Rebecca. Trông cậu không có vẻ gì tức giận mà

dường như còn thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô chạy lại phía mình,
lúng búng giải thích chẳng mấy rõ ràng lý do trễ hẹn. Làm sao cô có thể nói
với Anton sự thật rằng cô đã phát hiện ra một hồn ma trong nghĩa trang rồi
chạy theo để thăm hỏi đôi lời, và sau đó bị xua đuổi bởi hai cô bạn thân chí
cốt của cậu là Helena và Marianne? Sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu chỉ nói
rằng cô phải ở lại trường muộn.

“Hai chuyến tàu điện cuối cùng đều chật cứng người rồi. Hình như là

chở các doanh nhân đi dự hội nghị.” Anton nói. “Cứ như chuyện gì bọn họ
cũng có thể ăn mừng vậy! Chỉ đi bộ được thôi, bạn có muốn không?”

“Được mà!”

“Có điều là, công viên cách đây chừng ba dặm cơ, nên chắc chúng ta

không đi bộ được cả quãng đường đó đâu. Mình không thể ở ngoài quá...”

Anton không nói hết câu, nhưng Rebecca không có ý thúc ép. Đúng ra

họ có được phép ra ngoài cùng nhau đâu, hết chuyện. Ngày hôm nay cả hai
đều mặc trang phục bình thường: thay vì chiếc áo khoác đồng phục của
trường St. Simeon’s, Anton mặc áo phông màu nâu với dòng chữ MAKE
LEVEES, NOT WAR và áo khoác có mũ hiệu American Eagle. Trông cậu
gần như một thiếu niên bình thường, không phải là một thiếu gia nào đó
nữa.

Họ thả bộ theo trục trung tâm của con đường rộng lớn, bước dọc theo

những đường ray tàu điện cũ - một lối mòn phủ cát, hai bên um tùm cỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.