LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 118

xanh mướt sau mưa. Những người chạy bộ rầm rập vượt qua họ, một số
chạy theo từng cặp chuyện trò rôm rả, một số khác dắt theo chó với sợi dây
xích lòng thòng. Anton chỉ tay về phía những chùm hạt bằng nhựa đang
đung đưa trên hàng sồi, dấu tích của những cuộc diễu hành trong lễ hội vừa
qua.

“Các cuộc diễu hành đi theo bờ phía nam của con đường, đó là cái gì

vậy?” Rebecca hỏi Anton, cố gắng định hướng cho mình.

“Đó là bờ sông.” Anton hiệu chỉnh lời Rebecca. “Phía đằng kia là bờ hồ,

còn nơi chúng ta đang đi đây được gọi là dải công viên phân cách của đại
lộ. Bắc hay nam ở vùng này không còn nhiều ý nghĩa nữa. Hầu hết khu vực
Bờ Tây không thực sự nằm ở hướng tây, do dòng sông uốn khúc. Dù lúc
này chúng ta thực sự đang đi theo hướng dòng sông, nhưng chúng ta đang
đi vào Khu phố Thượng - gọi như vậy bởi đó là phía thượng nguồn con
sông của Khu phố Pháp.”

“Khó hiểu quá.” Rebecca nói, còn Anton thì chỉ biết nhún vai: cậu ta đã

quá quen thuộc với nơi này và chưa bao giờ sống ở một nơi nào khác.
Nhưng Rebecca lại lớn lên ở một thành phố nơi những con đường được sắp
xếp theo hệ thống ô bàn cờ. “Bạn có phải là thành viên của đội Septimus
không? Có phải ngồi trên xe diễu hành không?”

“Đứng chứ.” Anton cười tươi nói. “Mình không phải là thành viên của

đội, nhưng bố mình và ông mình thì có, mình chỉ thường đứng trên một
trong số các xe diễu hành thôi.”

“Chỉ thường thôi sao?”

“Thôi được rồi - luôn luôn.” Anton nghiêng người về phía Rebecca và

nói khẽ. Trái tim cô bỗng đập thình thịch. “Đừng kể với bất cứ người bạn
New York nào của bạn đấy nhé, nhiều năm liền mình đều là một trong số

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.