LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 130

vậy. Giàu có và được ngưỡng mộ thì có ích gì nếu như điều đó chẳng mang
lại chút niềm vui nào?

Rebecca chẳng nói chẳng rằng, ngước lên nhìn Helena chằm chằm - lẽ dĩ

nhiên đằng sau cô ta luôn là cái bóng trung thành - Marianne. Cái cách
Helena nhìn cô đầy vẻ xấc láo và khinh thường. Có lẽ vì Rebecca đến từ
một nơi khác, lại chẳng có ý quan tâm gì đến thứ bậc và địa vị của bọn họ ở
đây. Nhiều khả năng hơn, đó là vì Anton đang để ý tới cô.

Người thủ thư - vẫn trong trang phục áo khoác len màu xanh lam ôm sát

người cùng chiếc ghim bạc hình hoa lily cài gọn ghẽ trên ve áo - đi ngang
qua phía cuối dãy và dừng lại, có vẻ như muốn nhắc nhở Helena hãy ra
ngoài để nói chuyện. Và rồi lờ mờ nhận ra đó là ai, cô ta bước đi tiếp mà
không nói lời nào. Thật rõ rành rành, Rebecca nghĩ. Luôn có một quy định
riêng dành cho Bọn họ.

“Nghe nói cậu sẽ đến dự tiệc của Helena?” Marianne rít lên, cố gắng hạ

thấp giọng nói của mình.

“Không thể có chuyện đó.” Helena khịt mũi, như thể có mùi gì đó khó

chịu lắm trong thư viện.

“Vậy thì tôi nghĩ là không.” Rebecca vờ quay lại đọc sách, nhưng những

lời nói đó vẫn quanh quẩn trong đầu cô. Cô chỉ mong được yên thân một
mình.

“Vậy là cậu sẽ không đến?” Giọng Marianne nửa như thì thầm. Cô ta gạt

những lọn tóc màu vàng nhạt của mình sang một bên, nheo mắt nhìn những
hạt bụi li ti đang nhảy múa trong ánh nắng.

“Thì Helena vừa nói là không thể đó thôi.” Rebecca không có ý đưa ra

một câu trả lời dứt khoát. Helena ngao ngán lắc đầu nhìn Marianne.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.