LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 133

Anton suốt cả cuối tuần vừa rồi. Đó không phải là điều gì ghê gớm lắm,
Rebecca nghĩ: có thể hôm nay cậu ấy sẽ ghé qua tiệm cà-phê. Nếu cậu ấy
muốn gặp cô, cậu sẽ biết phải tìm cô ở đâu. Rebecca cất điện thoại trở lại
túi áo rồi cúi xuống nhặt túi lên.

Một chiếc giày đạp lên quai túi, ghìm chặt chúng xuống mặt đất. Chiếc

giày màu đen có đế dày nặng nề bên dưới cái ống quần cũng màu đen nốt.
Tại sao Anton lại phải lén lút đến bên cô thế nhỉ, và lại còn hành xử thô bạo
như thế nữa?

Rebecca ngước mắt nhìn lên cậu con trai đó. Không phải Anton.

“Đang chờ ai sao?” Đám tóc màu cam nhạt của Toby Sutton trông tua tủa

như cái chổi đang cháy dưới ánh nắng chiều tà. Khuôn mặt tròn bèn bẹt
xanh xao của hắn lốm đốm mụn trứng cá. Hắn hùng hổ nhìn xuống cô, vẫn
không hề nhấc chân khỏi những chiếc quai túi.

“Anh có thể dịch sang bên được không?” Rebecca giật nhẹ quai túi đang

bị kẹt và bắt đầu nổi giận. Những chiếc quai lúc này đã dính đầy bùn đất;
kiểu gì cô cũng bị bẩn tay. Toby đúng là một kẻ thô bỉ.

Hắn không động đậy. Rebecca thở ra bực bội và đứng thẳng lên: ngày

hôm nay cô đã phải nhún nhường dưới gót chân của những thành viên nhà
Sutton thế là đủ lắm rồi.

“Tôi nói, dịch sang bên!” Rebecca chưa bao giờ đánh nhau với một tên

con trai nào. Cô cũng chưa bao giờ đánh nhau với ai trong đời mình.
Nhưng nếu cô phải xô mạnh Toby Shutton để đẩy bật cái bàn chân ngu
ngốc của hắn ra khỏi đồ của mình, cô sẽ làm.

“Tất cả bọn tao ở trường đều nói chuyện về mày.” Hắn ta nói, không đếm

xỉa gì tới yêu cầu của Rebecca. Hắn ngoác miệng cười, ánh mắt nhìn ti hí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.