LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 145

“Còn nhớ không? Khi cậu cầm tay tớ, không một người sống nào có thể

trông thấy cậu. Và cậu có thể nhìn thấy tất cả những hồn ma nữa.”

Vô hình với thế giới thực tại. Có thể nhìn thấy thế giới các linh hồn. Nếu

điều này trở thành sự thực thì bốn dặm đường đó - phải là tám dặm mới
đúng - sẽ là những dặm đường tuyệt vời nhất trong cuộc đời Rebecca.

“Nhưng chưa hẳn đó đã là một ý kiến hay đâu.” Lisette vội nói. “Có thể

cậu sẽ thấy sợ hãi đấy. Một vài hồn ma - thế nào nhỉ, trông không dễ nhìn
chút nào. Và đôi khi họ cũng không thân thiện cho lắm. Cậu hiểu chứ?”

“Ừ, hiểu rồi.” Rebecca đáp, tự hỏi không biết mình sẽ buồn nản đến thế

nào nếu phải lang thang cả đời trên đường phố. “Nhưng tớ muốn đi, Lisette
ạ. Tớ thực sự muốn đi cùng cậu.” New Orleans vẫn là một điều bí ẩn với
Rebecca, một nơi nhỏ bé đã khiến cho cô phải quay cuồng, một thị trấn với
những người hàng xóm mang những cái tên chẳng bao giờ bị quên lãng.
Nhưng nếu đi cùng Lisette, cô có thể tận mắt mình chứng kiến nhiều, nhiều
hơn nữa về thành phố này. Và hơn thế, cô sẽ hiểu được phần nào về thế giới
bí ẩn đã mất của những hồn ma ở New Orleans.

“Vậy thì thứ Bảy tuần tới nhé.” Lisette nói. “Tớ sẽ chờ cậu ở ngôi mộ

của gia đình Bowman.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.