LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 146

17

Bốn dặm cũng không phải là một quãng đường dài lắm. Rebecca có lần

đã đi bộ hàng dặm liền trong thành phố New York - đó là khi cô không
muốn phải đứng chờ chuyến xe buýt đi ngang qua thành phố, hay khi cô và
lũ bạn quyết định đi vòng qua công viên hoặc lang thang trong khu phía
nam Manhattan, hoặc chỉ để xem họ có thể đi qua đi lại cầu Brooklyn bao
nhiêu lần.

Nhưng bốn dặm ở New Orleans lại là một vấn đề hoàn toàn khác, khi mà

cô sẽ phải đối mặt với thế giới của các hồn ma.

Lisette đã không nói dối: thành phố tràn ngập những linh hồn. Những

hồn ma trong suốt ba trăm năm qua đều mặc nguyên những trang phục khi
họ chết, rất nhiều trong số đó vẫn phải chịu đựng những vết thương khủng
khiếp trước khi qua đời.

Ngày thứ Bảy đó, siết chặt bàn tay Lisette, Rebecca đã được nhìn thấy tất

cả bọn họ. Và cảnh tượng này thật quá đỗi lạ lùng - Rebecca chẳng thể
phản ứng gì hơn được ngoài việc há hốc mồm kinh ngạc.

Có những hồn ma là người da trắng, nhưng phần nhiều là người da đen.

Có người nói tiếng Tây Ban Nha, có người lại nói tiếng Pháp. Một cô bé
trong chiếc váy rách rưới đang chơi nhảy dây trên đường phố, miệng hát
vang bài đồng dao bằng tiếng Đức. Hầu hết họ đều quanh quẩn một mình
trong khu vực nhỏ bé của mỗi người, nhưng cũng có nhiều hồn ma tụ tập
thành những đám đông ồn ào pha tạp nhiều thành phần của nhiều thế kỷ
khác nhau. Gần góc phố Terpsichore của tiểu khu Lower Garden, một
người đàn ông da đen chỉ mặc độc chiếc quần cộc rách rưới đang đứng dựa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.