LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 215

“Chỉ một lần.” Cô nói khẽ mà không nhìn vào mắt Rebecca. “Bọn họ đã

để mẹ tớ vào nhà. Tớ đã đi theo bà vào khách sảnh, thầm mong rằng bà sẽ
cảm thấy tớ, cho dù bà không thể nhìn thấy tớ đi nữa. Nhưng không, bà
chưa từng một lần trông thấy tớ, như cậu đã thấy.”

Lisette trông như thể lại sắp bật khóc.

“Điều đó xảy ra ngay sau khi... ngay sau khi cậu bị sát hại à?” Rebecca

vội vàng lên tiếng, day dứt vì không muốn làm Lisette buồn nhưng cô
muốn có được câu trả lời về cái thứ gọi là lời nguyền đó.

“Sau khi bà nhận được tin tớ đã chết vì bệnh sốt vàng da. Tớ ngạc nhiên

vì bọn họ thậm chí đã để cho mẹ tớ vào nhà. Chắc hẳn đó là lần đầu tiên
một người da màu được ngồi trên ghế của khách sảnh ấy - nhưng không có
nghĩa là mẹ tớ phải chờ đợi để được cho phép. Bà không coi bọn họ là
những kẻ có địa vị xã hội cao hơn mình. Không phải bà Bowman, không
phải tay luật sư, không phải ông Sutton. Bà là người tự do, như bọn họ.”

“Mẹ cậu trông như thế nào?” Rebecca hỏi, và Lisette mỉm cười.

“Mạnh mẽ, tự trọng. Bà không cúi đầu trước bọn họ. Bà không cao,

giống như cậu - nhưng bà có một phong thái. Bà chít khăn - cậu biết điều
đó có nghĩa là gì không? Đã có thời kỳ tất cả những phụ nữ da màu tự do
đều chít khăn, bởi vì luật pháp không cho phép họ được đội mũ hoặc che
mạng như những phụ nữ người Creole da trắng. Đó là thời kỳ trước khi tớ
sinh ra. Mẹ tớ chít khăn vì bà nói rằng chiếc khăn giúp người ta nhận ra bà
là người tự do.”

“Một chiếc khăn?” Rebecca hỏi lại, và Lisette phải giải thích rõ hơn cho

cô hiểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.