LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 216

“Đó là một mảnh vải dài,” cô giải thích, “được quấn quanh đầu bà.”

“Như kiểu khăn quàng ấy à?”

Lisette phân vân. “Giống kiểu khăn xếp hơn. Nó được quấn cao, và được

thắt nút ở phía trước. Nó khiến cho bà trông có vẻ cao hơn bình thường.
Ngày hôm đó bà đội một chiếc khăn màu hồng ngọc.”

Rebecca hình dung ra hai người phụ nữ đối mặt nhau - một người da

trắng trong bộ đồ đen, và một người da đen với chiếc khăn màu sặc sỡ. Cả
hai đều giận dữ vì đã mất con gái và người cha của con gái mình. Một
người chính là kẻ sát nhân, còn người kia thì quyết tâm phải tìm ra sự thật.

“Tớ có thể nhìn thấy bà, nhưng tớ không thể nói chuyện hay chạm tới

bà.” Lisette nói. “Bà không thể nhìn được tớ như cậu có thể trông thấy tớ.”

Nói đến đây, trông Lisette hoàn toàn tuyệt vọng. Rebecca hít thở mùi rêu

ẩm mốc giữa những ngôi mộ đổ nát trong cái góc âm u, kín đáo này của
nghĩa trang. Bây giờ chính là lúc để nói về lời nguyền, nhưng thật khó để
lấy được can đảm mà hỏi Lisette trực tiếp.

“Chuyện gì... chuyện gì đã xảy ra tiếp đó?” Rebecca lúng búng hỏi.

“Tay luật sư,” Lisette nói với đôi mắt thẫn thờ, “ông ta thuật lại sự việc

một lần nữa, câu chuyện mà mẹ tớ đã được nghe. Về việc làm sao tớ lại
nhiễm bệnh sốt vàng da, và tớ đã được chôn cất trong nghĩa trang như thế
nào. Tất cả bọn họ đã lấy làm tiếc ra sao, nhưng họ không thể làm gì được.
Mẹ tớ nên có thái độ tôn trọng người phụ nữ trong ngôi nhà đó như thế nào,
người cũng vừa mới mất con gái và chồng của mình, rồi khuyên bà nên về
nhà ở bên kia thành phố. Và đó là lúc có chuyện xảy ra.”

“Chuyện gì?” Rebecca cảm thấy hồi hộp đến nghẹt thở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.