LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 220

25

“Gì vậy?” Rebecca nổi cáu, với khuôn mặt đỏ bừng và đẫm nước mắt,

trong khi đó lại lo sợ mình đã lớn tiếng. “Ý mình là, cậu đang làm gì mà len
lén đi quanh nghĩa trang như thế?”

Chắc hẳn Anton đã phải len mình giữa khoảng không chật hẹp giữa hai

ngôi mộ; cô đã mải chú tâm vào câu chuyện của Lisette đến mức không
nhận ra là cậu đã tới gần. Anton không thể nhìn thấy Lisette, và cậu cũng
không thể nghe được cô ấy. Tất cả những gì cậu nghe được là Rebecca
đang nói chuyện - có vẻ như là với chính mình, như một kẻ tâm thần.

“Đây là ngôi mộ của gia đình mình.” Cậu nói bằng giọng tỏ ra khó hiểu

và nghi ngờ. Trông Anton lôi thôi hơn thường ngày, chiếc áo len chui đầu
của cậu tả tơi và nhếch nhác, đôi giày đế mềm trày xước với những vết bẩn,
như thể cả đêm cậu đã không về nhà và nằm ngủ dưới chân một ngôi mộ
nào đó. Khuôn mặt điển trai của cậu trông thiểu não, và những quầng thâm
hiện lên dưới mắt.

“Mình xin lỗi.” Rebecca lên tiếng, vì cô chẳng thể nghĩ được điều gì

khác để nói, và vì phần nào cô cũng cảm thấy mình có lỗi. Có lỗi vì đã để
cậu bắt gặp mình nói chuyện với Lisette. Có lỗi vì đã cáu gắt với cậu trong
khi cậu trông mệt mỏi và căng thẳng. Có lỗi vì đây là đây là lần đầu tiên họ
nói chuyện với nhau sau nhiều tuần liền, vậy mà chuyện này lại xảy ra
trong một tình huống kỳ quặc và không hề thoải mái chút nào.

“Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình.” Anton đứng khoanh tay, đôi

lông mày nhíu lại thành một đường đen rậm thẳng băng. “Cậu đã nói
chuyện với ai vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.