LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 221

“Chẳng ai cả.” Rebecca lẩm bẩm. Cô không có ý sẽ kể với Anton về

Lisette. Nhất là khi cậu đang trong tâm trạng chán nản như thế này.

“Đừng nói dối mình.” Anton nói. Giọng cậu nghe có vẻ nhạo báng và tức

giận. Anton chưa bao giờ nói chuyện với cô theo cách đó và Rebecca
không hề thích điều này một chút nào. Đâu rồi một Anton lịch lãm, người
đã khoác chiếc áo của mình lên đôi vai cô, người đã hôn cô ở bữa tiệc ngày
hôm đó?

“Đó là sự thật.” Rebecca vừa nói vừa lắc đầu. “Cậu thôi đi, được không?

Mình làm gì hay nói chuyện với ai, đó không phải việc của cậu.”

“Mình đã hỏi cậu một cách lịch sự.”

“Thực ra, câu hỏi đó không hề lịch sự một chút nào.”

“Vậy cậu sẽ chỉ đứng đó và nói dối ngay trước mặt mình?” Anton hỏi

gặng. “Cậu chỉ có bấy nhiêu sự quan tâm dành cho người mà cậu coi là bạn
hay sao?”

“Cứ cho là thế đi!” Cô tức giận nói khi nghe giọng điệu của Anton. “Một

thứ tình bạn thật kỳ quặc, khi mà cậu còn không bận lòng giữ liên lạc trong
lúc mình rời khỏi thành phố này nữa. Mình không nhận được tin tức gì của
cậu đã hàng tuần nay rồi, và bây giờ cậu lén đến sau mình rồi bắt đầu quát
tháo!”

“Mình không quát tháo.” Anton dịu giọng nói. “Và mình xin lỗi vì đã

không gọi lại cho cậu khi cậu rời khỏi đây, nhưng đó là... đó là... mà thôi,
cậu không hiểu được đâu.”

“Mình không hiểu cái gì cơ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.