LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 225

Rebecca đã giận dữ đáp trả Anton: “Helena không phải người duy nhất
nhìn thấy những thứ đó, cậu có biết không? Tôi cũng có thể trông thấy hồn
ma đấy!”

Ngay tức thì Rebecca nhận ra đó là một sai lầm khi. Anton nhìn cô chằm

chặp, miệng há hốc, khuôn mặt trắng bệch tựa như màu sơn của ngôi mộ cô
đang dựa vào. Bây giờ chưa phải lúc và đây cũng không phải nơi để cô tiết
lộ bí mật của mình, Rebecca biết điều đó, đặc biệt với một người như
Anton. Cô không thể tin cậu ta được nữa, dù cho đã có chuyện gì xảy ra
giữa họ. Mà tại sao cô lại không giữ nổi miệng mình cơ chứ?

“Tôi không tin cậu!” Anton quả quyết nói, nhưng nét mặt cậu lại nói lên

một điều khác hẳn - một điều gì đó pha lẫn giữa hoảng hốt và nghi hoặc.
Rebecca không biết phải nói gì nữa. Nếu cô nói rằng cậu đã đúng, rằng cô
vừa dựng lên mọi chuyện, cô sẽ trở thành một kẻ ngu ngốc dại dột. Nhưng
nếu cô đứng đó tiếp tục tranh cãi, khẳng định rằng mình có thể nhìn thấy
Lisette một cách rõ ràng như Helena... mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu hết.
Anton sẽ chạy thẳng một mạch tới nhà Bowman, chắc là vậy, với cái tin
nóng-sốt-không-có-trên-báo này. Rebecca không biết gia đình Bowman
chính xác sẽ phản ứng như thế nào với cái tin ấy, nhưng lẽ dĩ nhiên cô
không hề mong muốn mình sẽ trở thành một chủ đề bàn tán - hay bị mang
ra làm trò cười - trong chính ngôi nhà đó.

Lúc này tiếng chuông đang đổ liên hồi, những tiếng kêu leng keng đó

ong ong dội lại trong đầu Rebecca.

“Chúng ta nên... chúng ta ra khỏi đây thôi.” Cô nói, nhưng rồi mới nhớ

ra rằng Anton có chìa khóa cổng trên Đường số 6. Và ngay lúc này, rõ ràng
là cậu chẳng vội vàng đi đâu cả. Cậu vẫn đứng đấy, chằm chằm nhìn
Rebecca, như thể cậu nhìn cô càng lâu, càng chăm chú, thì cậu càng có khả
năng tìm ra sự thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.