LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 232

Còn hiện tại, kể từ khi cơn bão xảy ra, người dân Mexico và vùng Trung

Mỹ đã đến thành phố này, để tiếp tục xây dựng lại các ngôi nhà; và thành
phố một lần nữa sẽ lại thay đổi. Có thể những người như gia đình Bowman
và gia đình Sutton muốn rằng nó vẫn như xưa - với sự giàu có và sự thống
trị của bọn họ, lẽ dĩ nhiên là vậy - nhưng đó không phải là cách mà lịch sử
tiếp diễn, Rebecca đang ngẫm ra điều đó. Anton đã nói với cô rằng cô
không hiểu lịch sử “của họ”, nhưng có một điều mà cô dám chắc: các thành
phố sẽ và không thể còn mãi như xưa. Chúng biến đổi theo từng thời kỳ, dù
đó có là New Orleans hay New York.

Có tiếng động lạ khiến Rebecca chú ý - một tiếng rên khe khẽ như bị bóp

nghẹt và chặn lại trong cổ họng. Nghe như tiếng một con mèo con đi lạc
vào thư viện, đang kêu meo meo để gây sự chú ý. Rebecca nhìn quanh xem
liệu người thủ thư có để ý thấy âm thanh đó hay không, nhưng cô không
nhìn thấy cô ta ở đâu cả. Âm thanh đó lại vang lên lần nữa, ở tận phía cuối
những giá sách, nghe như tiếng nấc. Hoặc có lẽ, Rebecca vừa nghĩ vừa
chầm chậm bước về phía phát ra tiếng kêu, đó là tiếng khóc.

Sải bước dọc theo những giá sách bằng gỗ cao nghệu, Rebecca ngó đầu

nhìn vào mỗi khoảng trống ở giữa các giá sách, tìm kiếm xem vật thể nào
đang phát ra âm thanh não nề đó. Nhưng chẳng có con mèo con nào đi lạc
trong thư viện cả - chỉ có một cô gái đang ngồi sụp trên sàn nhà, nép mình
giữa hai giá sách. Hai bàn tay cô ta bưng lấy mặt, nhưng ngay lập tức
Rebecca nhận ra đó là ai.

Marianne Sutton.

Rebecca đứng ở phía cuối dãy, không biết mình nên làm gì. Hai bờ vai

của Marianne rung lên từng đợt, chắc hẳn là cô ta đang khóc rất thảm thiết.

“Cậu... cậu ổn chứ?” Rebecca hỏi, mặc dù cô biết rằng câu hỏi đó thật

ngớ ngẩn. Tất nhiên là Marianne không hề ổn - cô ta đang ngồi bệt xuống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.