LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 241

Helena ốm yếu, bất hạnh và tội nghiệp đó. “Cô ấy không muốn bị làm
phiền đâu.”

“Đúng vậy, ta e là thế.” Người quản gia lắc đầu, khuôn mặt ông ta

nghiêm trang. “Cô Helena lúc này cần sự yên tĩnh tuyệt đối. Nhưng ta sẽ
mang hoa của các cháu lên cho cô ấy ngay, ta chắc cô ấy sẽ vui mừng lắm
khi nhận được chúng. Các cháu có cả thiệp ở đây nữa, ta thấy rồi.”

Trên tấm thiệp - là một mẩu bìa cứng hình vuông được cắt ra từ chiếc

hộp đựng ngũ cốc cũ - tên của Helena được viết to, rõ ràng từng chữ cái lấp
lánh, cùng với dòng chữ THÂN MẾN TỪ AURELIA VERNIER VÀ
REBECCA BROWN màu nhũ vàng nguệch ngoạc ở dưới cùng. Rebecca tự
hỏi liệu cô ta có biết họ là ai không nữa.

“Cảm ơn ông ạ.” Cả hai đồng thanh, rồi đứng chờ - trong khi Aurelia

nắm chặt lấy cánh cổng đã được khóa như thể đó là song sắt nhà tù - cho
đến khi người quản gia khuất bóng trở vào trong ngôi nhà tĩnh lặng kín
cổng cao tường đó. Rồi họ lững thững trở về nhà, băng qua đường và bước
lặng lẽ dưới bóng những bức tường nghĩa trang đang đổ trên mặt đường.
Aurelia thất vọng từ bị từ chối ngay tại cửa, cô bé không còn chạy nhảy qua
những vết rạn trên hè phố hay tán chuyện ở trường như mọi khi nữa. Cô bé
đang lê bước một cách chậm chạp, di di bàn chân lên những cành non của
một cây sồi đã bị gió đông bứt rơi.

“Em chưa bao giờ được vào ngôi nhà đó.” Cô bé lẩm bẩm nói. “Không

như chị.”

“Chẳng có gì hay ho lắm đâu.” Rebecca lên tiếng, cố tỏ ra thật bình thản.

Khi Aurelia hỏi cô về bữa tiệc Giáng sinh của nhà Bowman, muốn biết xem
liệu những lời đồn đại về sự hoảng loạn của Helena có đúng hay không,
Rebecca đã giả vờ không hiểu gì hết. Cô đã nói rằng mình không nghe thấy
tiếng la hét nào cả; và người ta chỉ phóng đại mọi chuyện lên thế thôi. Đó là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.