LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 297

33

“Hoan hô Septimus! Hoan hô Septimus!”

Giữa tiếng nhạc chói tai và tiếng la hét ầm ĩ của dòng người đứng hai

bên đường, Rebecca cảm thấy cuộc diễu hành huyên náo như một buổi biểu
diễn nhạc rock. Dọc suốt tuyến đường, người dân New Orleans gào thét,
vẫy tay, nhảy bật người lên, xô đẩy nhau về phía đoàn diễu hành từ cả hai
phía.

“Ném cho tôi thứ gì đó đi!”

“Ở đây! Đằng này!”

“NÉM - THỨ - GÌ - CHO - TÔI - VỚI!”

Người cận vệ đưa cho cô một vốc đầy những chuỗi vòng cổ bằng nhựa,

và Rebecca ném mạnh chúng về phía đám đông; nhưng dù cô có ném
nhanh đến thế nào thì cũng không bao giờ đủ nhanh cả. Đám đông kêu gào
và hét vang, luôn luôn muốn có thêm nữa. Trẻ con thì nghễu nghện trên
những chiếc thang, chìa tay ra khẩn khoản đòi cô, và mặc dù đã đưa mắt
tìm kiếm Aurelia và Claire, nhưng Rebecca vẫn không thể nhìn thấy hai
đứa trong đám đông với hàng trăm khuôn mặt và cả rừng tay người đang
lướt qua cô đó.

Thực tế là, ngay lúc này, cô không thể nhận ra đường phố nữa. Giữa

khung cảnh tất cả những ban-công và các hiên nhà đều chật kín người này,
những đám đông trên hè phố và hàng sồi được trang trí với đủ các dây
cườm lấp lánh, toàn bộ tuyến đường của cuộc diễu hành trở thành một lễ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.