LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 299

sức mình để ném hạt cườm, vừa bị vây kín bởi các đám người đông nghịt
xô đẩy nhau, vẫy tay, rồi ngựa chạy thong dong và đám người rước đuốc,
Rebecca bắt đầu cảm thấy choáng váng, chóng mặt và mướt mát mồ hôi.
Có cảm giác như đến hàng giờ rồi mà họ vẫn còn ở Đại lộ St. Charles.

Có đôi lần cuộc diễu hành đã dừng lại mà không rõ lý do vì sao.

“Sao chúng ta dừng lại thế?” Rebecca hỏi người cận vệ của mình lần thứ

nhất; cô phải căng người ra mới quay lại nhìn anh ta được.

“Không rõ.” Anh ta đáp cộc cằn, và có vẻ đang bận tâm với việc bóc các

túi hạt cườm và bứt những sợi dây buộc của chúng. Anh ta ném ngay
những chiếc túi nhựa rỗng xuống đường. “Chắc có xe nào đó đâm vào cây.
Có thể chiếc máy kéo nào đấy bị hỏng. Hoặc là có ai đó bị chẹt phải.”

Giả thiết cuối cùng có vẻ khiến anh ta vui thích hơn cả.

Ít nhất thì mỗi lần dừng xe cũng cho phép Rebecca định thần lại, tuy

rằng mọi người vẫn đuổi theo xe diễu hành, chìa tay lên phía cô để nài nỉ,
cầu xin cả túi hạt cườm. Các vị công tước thì xì xầm với nhau, còn đội rước
đuốc thì chỉnh trang lại những chiếc bao đeo quanh thắt lưng của mình, làm
nhỏ thêm những vệt dầu đen sì trên đường phố. Rồi, bất thình lình, bọn họ
lại khởi hành. Phía sau cô - kéo dài đến hàng dặm, Rebecca ước chừng vậy
- tất cả các xe diễu hành đều được vây kín bởi các thành viên của đội đang
phân phát hạt cườm và các đồ ném khác; Rebecca có thể nghe thấy tiếng hò
reo của đám đông mỗi khi những chiếc xe diễu hành đi qua và tiếng những
ban nhạc của các trường trình diễn. Nhưng cô chỉ có thể nhìn thấy chiếc xe
diễu hành ở phía trước mình - trên xe là hai hầu gái khác, với trang phục
biểu trưng cho nước và gió - và đội rước đuốc cũng như các vị công tước
vây quanh xe diễu hành của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.