LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 33

May thay, cô Vale đã giao nhiệm vụ cho hai bạn cùng lớp với Rebecca đi

ăn trưa cùng cô nên cô không phải ngồi một mình nữa. Phòng ăn trưa của
trường Temple Mead có trần nhà thiết kế theo kiểu gờ đắp nổi, còn ván sàn
thì bóng loáng, trông giống phòng khiêu vũ hơn là nhà ăn, mặc dù ở đây
cũng có những dãy bàn hẹp ngang và những chiếc ghế cũ kỹ như ở trường
Stuyvesant. Amy và Jessica, hai cô bạn chịu trách nhiệm để ý tới Rebecca,
đã chỉ cho cô chỗ lấy thức ăn rồi đưa cô đến bên một chiếc bàn gần cửa sổ.

“Các cậu cũng có phòng ăn giống như thế này ở New York chứ?” Jessica

hỏi. Cô bạn này có mái tóc đỏ hoe, đeo cặp kính gọng vàng, và nhiều lúc
không thể phân biệt được là cô ấy đang nói hay là đang rúc rích cười nữa.
Rebecca gật đầu, nhấp một ngụm nước từ chai nước trà ướp lạnh.

“Mình muốn đến đó lắm ấy.” Amy thở dài. Amy là bạn thân của Jessica,

người gầy nhom, khiến cho chiếc áo đồng phục trông rộng thùng thình như
thừa phải đến hai cỡ. Cả hai đã học cùng lớp với nhau từ hồi sáu tuổi, họ kể
với Rebecca như vậy lúc cả bọn đang đứng xếp hàng. “Thỉnh thoảng bọn tớ
cũng lái xe đến Houston để mua sắm, nhưng tớ ước gì bọn tớ có thể đến
New York!.”

Amy và Jessica đều có ngữ giọng kỳ lạ như những người khác mà

Rebecca đã gặp cho đến lúc này. Nó chẳng lôi cuốn hay đặc chất miền Nam
như Rebecca vẫn tưởng. Mặc dù đúng là họ đã dùng từ “các cậu”, nhưng
cách họ phát âm từ đó lại khá giống với người New York chứ không hề quê
mùa chút nào.

“Lễ tạ ơn này gia đình tớ sẽ đi Dallas, vì vậy mẹ tớ có thể sẽ mua một lô

váy áo cho những buổi dạ tiệc đấy.” Jessica lại cười rúc rích.

“Những buổi dạ tiệc ư?”

“Ừ, cậu cũng biết, đúng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.