LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 52

tường có cạnh thô ráp mà dì Claudia tuần vừa rồi mới đặt trong phòng cô.
“Chị phát ốm vì cứ va phải chúng, mà chúng cũng khiến chị sởn hết cả gai
ốc lên rồi đây!”

“Chúng ta có thể cất chúng lên gác mái.” Aurelia gợi ý. Ít nhất cô bé lúc

nào cũng thân thiện. “Nếu chị có thể giúp em mang cái thang ra ngoài.”

Rebecca ngạc nhiên khi biết ngôi nhà bé xíu thế này mà cũng có gác mái.

Nhưng khi cả hai cùng trèo lên thang, dịch chuyển tấm ván ốp trần của khu
hành lang sang một bên rồi đu người lên phần gác mái hình tam giác đó,
Rebecca nhận ra rằng “gác mái” chỉ là một cách gọi có phần hơi quá. Đó là
một không gian chật hẹp chưa được hoàn thiện giữa trần và mái nhà.
Aurelia nhỏ con nên có thể lom khom bước tập tễnh trên những rầm nhà
nhỏ hẹp, nhưng Rebecca thì phải giữ thăng bằng trên đầu gối, tay cẩn thận
bám vào các thanh xà trên mái để tránh thụt qua phần tấm lợp cách nhiệt
mà rơi xuống căn phòng bên dưới.

Khoảng không nhỏ bé đó đã chật kín nào những thùng hộp, va-li và cả

một chiếc hòm bụi bặm. Aurelia khó nhọc nâng một chiếc rìu cán gỗ lên
khoe với Rebecca: cái này, như cô bé nói, là để phòng khi dòng sông
Mississippi có vỡ bờ thì mọi người sẽ lánh lên gác mái và dùng nó phá mái
nhà để tìm lối thoát. Theo những gì Rebecca hiểu, thì đây là một dụng cụ
trong bộ công cụ “phòng tránh bão” của nhà Vernier.

Rebecca vừa đẩy chiếc hộp các-tông đựng đầy những kỷ vật vào một góc

vừa thấy bực bội hơn. Ở đây quá ngột ngạt. Đầu gối cô mỏi nhừ vì phải bò
trên những thanh xà gỗ, đầu ngón tay cô lại vừa quờ phải đám chân lởm
chởm của một con gián chết. Đó là tất cả những gì cô có thể chịu đựng để
không phải khóc thét lên.

Khi cái hộp đã được xếp gọn ghẽ trong góc bên cạnh một chiếc va-li kẻ ô

vuông trông như thể đã được đặt ở đây từ năm 1962, Rebecca nằm ngả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.