LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 75

đến dự tiệc, năm nào chẳng từng ấy thứ diễn ra. Chúng ta còn bao nhiêu
điều khác nữa có thể nghĩ tới, cậu hiểu ý tôi chứ?”

“Là gì vậy? Thứ gì đó nam tính như bóng đá à, phải vậy không?”

Marianne chỉ đang giả vờ tức tối - Rebecca nhận thấy thế - cô ta đang cố ve
vãn Anton thì đúng hơn. Helena có là bạn thân nhất của cô ta thì cũng
chẳng là gì hết.

“Hãy nhìn xung quanh cậu xem,” Anton nghiêm túc nói. “Thành phố này

là một đống ngổn ngang. Cơn bão đã đi qua ba năm mà mọi thứ vẫn trong
tình trạng hỗn loạn. Các doanh nghiệp thì đóng cửa, nhà cửa thì bỏ hoang.
Đèn giao thông không hoạt động. Đường phố nào cũng đầy những ổ voi lớn
như ao vả. Số dân hiện giờ chỉ còn một nửa so với trước đây!”

“Một sự tống khứ tốt lành!” Toby giễu cợt. “Chúng ta chẳng cần bọn dân

nghèo và lũ tội phạm trở lại thành phố này làm gì.”

“Ý cậu là bọn mọi phải không?” Một tên khác hỏi lại rồi cười khẩy.

Rebecca cảm thấy căng thẳng: lũ người này khiến cô ghê tởm. Làm sao
Anton lại có thể kết bè với chúng được nhỉ? Cậu ta có vẻ thông minh hơn
bọn chúng rất nhiều.

“Ôi trời ơi,” Julie nói. Từ chỗ nấp của mình, Rebecca chỉ thấy được đôi

chân của cô ta; cô ta vẫn mang đôi giày buộc dây màu tía quen thuộc ở
trường. “Cậu biết không, gã thợ làm vườn ngày trước của nhà tôi hiện giờ
đang sống ở Atlanta, còn gã thợ mới mà mẹ tôi thuê lại đến từ Mexico
đấy.”

“Honduras chứ.” Một ai khác lên tiếng. “Gã đó chính là gã mà mẹ tôi đã

thuê mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.