LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 87

Lisette cười lớn.

“Đây không phải thiên đường, điều này thì chắc chắn.” Cô ta nói.

“Nhưng đừng lo. Đôi khi vẫn có người có thể nhìn thấy chúng tôi mà. Cô
không phải một hồn ma. Cho đến bây giờ thì tôi đã có thể phân biệt được.”

“Thật ư?”

“Cũng phải mất một thời gian, nhưng tôi đã học được điều đó. Những

hồn ma có thể nhìn thấy nhau, và chúng tôi cũng có thể khiến mình hiện
hữu với con người. Phải có một lý do nào đấy. Thế này nhé, khi một vị nữ
hoàng đã chết từ rất lâu rồi bỗng dưng xuất hiện trong tòa lâu đài và có ai
đấy trông thấy bà ta, tức là bà ta đang cố gửi đến người này một thông điệp
nào đó.”

“Thông điệp kiểu như nào?” Rebecca hỏi, tay ôm đầu gối, có vẻ như đã

dần bình tĩnh trở lại. Ma quỷ không hề tồn tại trong thế giới của cô: đó chỉ
là những thứ mà người ta dựng lên như kiểu Gremlin, yêu tinh hay loài
ngựa một sừng. Có lẽ Lisette là một kẻ loạn trí và cô ta đang kể cho cô
nghe một câu chuyện nhảm nhí. Nhưng vậy thì tại sao đêm nay, khi đám
người kia xuất hiện ở ngay đây, chỉ cách có vài bước chân mà bọn họ lại có
thể nhìn xuyên qua Rebecca và Lisette? Chuyện gì đang diễn ra thế này?

“Đó có thể là một lời cảnh báo hoặc một lời khẩn cầu giúp đỡ. Và, chắc

cô cũng biết, những hồn ma chỉ có thể lui tới một số nơi nhất định, những
nơi có liên quan đến cuộc đời của họ. Đặc biệt là những nơi liên quan tới
cái chết của họ. Nếu không còn điều gì vương vấn, những hồn ma đó sẽ đến
đảo Grand, nơi mà họ có thể ngồi bên bờ biển một cách thảnh thơi...”

“Hoặc đến Paris ngồi trong một quán cà phê nào đó nhỉ?” Rebecca nói.

Trước đây cô chưa bao giờ thực sự nghĩ về những hồn ma hay việc họ bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.