LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 88

mắc kẹt ở một nơi không hề mong muốn. Để chấp nhận tất cả những điều
này quả thật không dễ dàng.

“Nếu chúng tôi có thể đến bất cứ nơi nào mình muốn, thì thế giới bên kia

sẽ có những nơi chật cứng người.” Lisette lạnh lùng đáp. “Và tin tôi đi, cô
sẽ không muốn chứng kiến cảnh tượng đó đâu! Ở New Orleans này có quá
nhiều hồn ma. Cô nên nhìn thấy việc tất cả bọn họ ở Khu phố Pháp tranh
cãi nhau chỉ để tranh giành lãnh địa. Đôi lúc thật hài hước. Nhưng cũng có
khi thật ghê sợ.”

“Vậy nghĩa là cô đang muốn chuyển tới tôi một lời cảnh báo?” Trong

câu hỏi của Rebecca lúc này đã có phần cảnh giác. Cô không biết chắc
mình cảm thấy thế nào nữa khi được một thứ gọi là hồn ma lựa chọn. Thực
sự cô không biết điều gì mới là tệ hơn: được lựa chọn bởi một hồn ma hay
bởi một người điên khùng nghĩ rằng mình là một hồn ma. “Hay... hay cô
cần sự giúp đỡ của tôi?”

“Tôi cũng không biết.” Lisette vặn vẹo những ngón chân của mình - bàn

chân cô ta sạch sẽ một cách đáng kinh ngạc. “Trước đây cũng đã có người
nhìn thấy tôi và tôi luôn biết lý do tại sao. Nhưng về trường hợp của cô thì
tôi không được rõ. Thế nên tuần trước khi thấy cô ngã trên lối mòn, tôi
ngạc nhiên vô cùng. Tôi đã nói với cô điều gì đó, cũng như mọi lần tôi vẫn
nói chuyện với con người - nhưng họ không bao giờ nghe thấy tôi cả.
Nhưng cô lại nghe thấy những gì tôi nói, và không chỉ có vậy, cô lại còn có
thể nhìn thấy tôi.”

“Vậy là tôi có thể trông thấy một hồn ma.” Rebecca lẩm bẩm. “Có thực

sự cô là một hồn ma không?”

“Từ tháng Tám năm 1853.”

“Cô nói thật chứ? Những một trăm năm mươi năm về trước!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.