LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 89

“Một trăm năm mươi lăm năm lẻ ba tháng. Đó là khoảng thời gian xảy ra

nạn dịch sốt vàng da khủng khiếp. Người ta còn không kịp chôn cất chúng
tôi trong nghĩa trang này.”

“Cô đã ở nghĩa trang này trong suốt một trăm năm mươi lăm năm qua?”

Rebecca thì thào không lên tiếng.

“Mỗi năm một lần, vào cuối tháng Mười một, tôi đi bộ về nhà mình ở

Tremé. Đó là ngày giỗ của mẹ tôi. Đi bộ về đó, rồi đi bộ trở lại đây.”

“Tại sao?”

“Tôi cũng không biết nữa.” Lisette nhún vai, một nụ cười xinh xắn nở

trên môi. “Điều gì đó trong tôi buộc tôi phải làm vậy - tôi thực sự không rõ
lý do vì sao. Tôi đã không về nhà kể từ tháng Mười một năm ngoái. Ngôi
nhà vẫn còn là một đống ngổn ngang kể từ khi cơn bão dữ tràn về, cơn bão
mà họ gọi tên là Katrina. Cũng từ đấy, không còn ai sống trong ngôi nhà đó
nữa. Một nửa phần mái của nó đã bị cuốn đi. Mẹ tôi chắc sẽ buồn lắm khi
nhìn thấy cảnh tượng ngôi nhà như thế này.”

“Mẹ cô không phải là một hồn ma sao?”

Lisette lắc đầu.

“Cách duy nhất tôi có thể gặp lại mẹ, cô biết không, là lên thiên đàng.

Lúc đó tôi không còn phải làm cái việc đi ám ma này nữa.”

“Đó cũng sẽ là lúc tôi gặp lại mẹ tôi.” Rebecca nói, lòng trào lên một nỗi

buồn da diết, dù cô không biết chắc tâm trạng đó là vì nỗi lòng của chính
mình hay vì nghe câu chuyện của Lisette. Nếu những gì Lisette đang nói là
sự thật... phải chăng đúng là có những hồn ma vô hình đang lang thang ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.