LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 93

“Có lẽ cháu sẽ trèo qua hàng rào chắn ở đây.” Rebecca nghĩ ra một giải

pháp rồi bật chiếc đèn pin của mình. “Hoặc biết đâu có cánh cổng nào đó
vẫn còn mở?”

“Hãy ở yên chỗ đó! Nơi này rất nguy hiểm!” Dì Claudia quát lớn. “Dì sẽ

gọi cảnh sát hoặc đội cứu hỏa. Họ sẽ chẳng hài lòng chút nào về tình huống
này đâu.”

Giải pháp này không khiến cho Rebecca mất bình tĩnh lắm, bởi hàng rào

sắt trông quá sắc nhọn để có thể trèo qua. Nhưng cô chắc là phải có cách
nào khác để ra khỏi đây, có thể cô sẽ trèo lên một ngôi mộ nào đấy rồi từ đó
leo qua tường. Rebecca thà để dì Claudia đọc câu thần chú phù thủy nào đó
còn hơn là gọi cảnh sát tới, nhưng chắc không phải bây giờ - vì dì lại đang
mắng mỏ về việc cánh cổng đáng lẽ phải được khóa lại, và rằng những nơi
thế này thì con gái không nên bước vào.

Có ánh đèn khí đốt lấp loáng trong bãi đỗ xe trải sỏi trước một ngôi nhà

kín cổng cao tường nằm cuối phố. Ngôi nhà hai tầng nằm lọt thỏm giữa
khoảng sân trước - nơi đậu chiếc Audi và chiếc BMW - và hàng rào cao vợi
ở phía ngoài, chỉ có mái nhà bằng đá phiến màu xám ngắt là hiện hữu trên
con phố. Tiếng cổng mở kêu rít lên rồi có ai đó bước ra ngoài và tiến thẳng
về phía hai dì cháu Rebecca.

“Hàng xóm nào đây!” Rebecca khẽ thở dài. Thế nào cũng có một kẻ

huênh hoang nào đó tức tối chạy đến để góp giọng trong dàn hợp xướng
quát tháo. Nhưng khi bóng người ấy tiến lại gần hơn, cô nhận ra rằng đó
không phải là một ông trùm của nền công nghiệp nào đang tức giận vì bị
đánh thức giữa đêm hôm khuya khoắt thế này. Đó chính là Anton Grey, vừa
đút hai tay trong túi quần vừa sải bước về phía họ.

“Cháu thực sự xin lỗi, cô Claudia.” Cậu ta nói, không hề nhìn Rebecca,

tay rút chìa khóa ra. “Tất cả là lỗi của cháu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.