LỖI NHỊP TRÁI TIM - Trang 282

- Vậy tôi là người được tin sau cuối ?

Hạ vô tư :

- Cũng đâu có sao. Trước sau gì cũng biết thôi mà.

Vọng Thường buông lời cay đắng :

- Em vô tình đến tàn nhẫn, vậy là em đâu còn xem tôi là người thân. Trong
khi ở bên kia, tôi thấp thỏm lo âu, muốn biết tất cả mọi điều về em dù lớn
nhỏ.

Hạ hoang mang bởi câu nói của anh không được bình thường. Cô sợ
chuyện lúc trước lại bắt đầu, nên tránh né :

- Anh THường về bao lâu mới đi ?

- Còn tuý, vui ở, buồn đi. Hình như sự trở về của tôi không được Hạ hoan
nghênh ?

Hạ hơi khó chịu bởi cách nói chuyện gai góc của anh, ngày trước anh đâu
có vậy.

- Anh Thường khác xưa nhiều quá. Tử hình thức bên ngoài đến...

Hạ chưa nói tròn câu anh đã hớt ngang, giọng hằn học :

- Hạ muốn nói " đến cả bản chất bên trong" hpải không ? Đời dạy tôi phải
vậy đò. cũng như con tắc kè luôn biến đổi sắc màu để thích nghi với môi
trường sống vậy mà. Có đôi lúc tôi tự hỏi tôi có còn là tôi không nữa.

Hạ càng nghe anh nói càng ray rứt. Bởi thái độ bất cần đời qua lời nói cay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.