LỖI NHỊP TRÁI TIM - Trang 317

Tính cách ngang tàng, chán nản bất cần của anh khiến Hạ nghe nhoi nhói.
Bằng cách nào anh cũng không thèm thay đsổi. Hạ nhìn anh vừa giận vừa
thương, lại vừa thất vọng.

Nhìn Hạ như đọc được ý nghĩ của cô qua đôi mắt, anh nhếch môi chua chát
:

- Em thất vọng vì nhìn tôi lúc này, gớm ghiếc lắm phải không? Cũng phải
thôi, bởi tôi là thằng đàn ông thất bại chẳng ra gì, thì lấy tư cách gì cạnh
tranh hay giành giật. Trong canh bạc tình trường, tôi đã thua đến trắng tay,
thua 1 cách ê chề nhục nhã, thì nửa cuộc đời còn lại đây có sá gì mà không
huỷ hoại nó đi.

Trong lòng Hạ lúc này trào lên cơn giận dữ và đây cũng là lần đầu tiên
trong đời cô thét lên muốn khàn giọng :

- Vọng Thường ! Anh điên mất rồi. Anh có còn là đàn ông nữa không? Tại
sao anh nhu nhược yếu hèn quá vậy? Tình yêu có thể làm cho anh khờ khạo
đến ngu muội mất rồi, anh có biết không?

CHợt không gian như im lặng hoàn toàn, 1 sự nặng nề u ám bao trùm vạn
vật. Đôi mắt anh nhìn Hạ mở to vo hồn, hoang dại, vừa đau đớn bi
thương...

Bỗng anh ngửa mặt lên trời cười sằng sặc rồi lảm nhảm gầm gừ trong cổ
họng như thú rừng mắc bẫy đau thương :

- Đáng đời mày chưa Thường ? Trái tim ngu ngốc, đui mù của mày đã được
đền bù xứng đáng rồi đó. 1 tình yêu khờ khạo đặt không đúng chỗ bị rẻ
khinh.

Anh vừa nói vừa cười như điên loạn làm Hạ bàng hoàng, khiếp đảm co rúm
cả người, rồi anh từ từ đứng dậy thất thểu bước đi, những bước chân ngả
nghiêng loạng choạng. Hạ nhìn theo dáng anh khuất dần lòng quặn thắt
từng cơn. Tiếp theo là tiếng xe lao nhanh ra cổng. Hạ kinh hãi hướng theo
anh mang nỗi niềm bất ổn, nhưng chỉ biết ôm mặt gục đầu khóc mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.