LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 220

tưởng còn nghĩ về căn nhà đang cháy và không ai màng đến chuyện cứu
chữa, nghĩ về cảnh dân làng chạy về phía ông ta, mồm la to: «tên sát nhân
đó». Và chỉ có thế thôi.

X

Lúc tỉnh dậy, Kostaky nhớ lại lời cầu nguyện của cha Thomas Skobai,

nhớ lại cuộc trốn đi của bảy người bạn, lúc dừng chân trên đồi, tưởng đến
căn nhà bị cháy rụi lúc ông vội vã trở về. Tất cả đều là sự thật. Ông lại nhớ
đến lúc lính gác nhắm bắn vào người ông, đến dân làng Piatra vừa đuổi theo
ông vừa la to : «tên sát nhân kia», và ông thầm nghĩ :

Không thể như thế được, chắc mình nằm mộng đó thôi.

Ông kéo lê thân thể trên bãi cỏ, trong bóng tối, Kostaky trông rõ rằng

nhà ông còn đó, nhưng nhà Marie chỉ còn một đống tro tàn. Kostaky buồn
rầu lý luận: «Vết thương mình có thật, đám cháy có thật. Tất cả đều là sự
thật, vậy thì chuyện dân làng cho mình là kẻ sát nhân cũng là chuyện có
thật».

Suy nghĩ một lát, Kostaky buồn rầu quay mặt bò về phía khu rừng. Bởi

lẽ dân làng Piatra đã đốt nhà Marie, đã cho ông ta là kẻ sát nhân và cố tính
muốn giết, thì còn lý do gì cho ông ở lại nữa. Tất cả vết thương đều bỏ hở
và đang chảy máu, nhưng có lẽ vết thương lòng của ông ta là đang chảy
máu nhiều hơn hết.

Một ý nghĩ thoáng hiện trong đầu óc :

- Marie, Pierre, Vornik bây giờ đang ở đâu? Và họ hàng bà con mình

nữa? Iléna rồi sẽ ra sao?...

Trời hừng sáng, Kostaky vẫn cố lết về phía khu rừng, bởi ông không còn

muốn trở lại làng nơi mà mọi người đã đốt nhà ông và cố tình tìm giết ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.