LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 219

- Ngay cả nhà kẻ thù bốc cháy người ta còn đến cứu thay huống hồ mình

không là kẻ thù của ai hết.

Kostaky nhảy qua hàng rào để chạy đến nhà cho nhanh, nhưng lúc đó

ông nghe đạn nổ khắp nơi. Ông ta nghe rõ tiếng la của những thanh niên
quanh đó:

- Tên sát nhân trước mặt chúng ta đó, bắt nó ngay đi. Và mọi người

nhắm hướng Kostaky chạy đến.

Kostaky lạ lùng tự hỏi:

- Tên sát nhân là mình ư? Dân làng Piatra bảo mình là sát nhân? Một

viên đạn reo lên trong lùm cây. Kostaky đau nhói ở ngực, rồi ngã chúi
xuống đám cỏ ẩm ướt. Hai tai trước đó còn nghe rõ «đúng nó, tên sát nhân
đó», bây giờ không còn nghe gì nữa cả, chỉ còn tiếng vù vù như tiếng chong
chóng phát ra từ đầu rồi loãng dần khắp châu thân.

Kostaky thầm hỏi:

- Mình là sát nhân ư? cả làng lùng bắt mình hay sao? và họ muốn bắn

mình ư?

Thân thể dẫy dụa trong đống bùn, Ion Kostaky vẫn muốn biết có phải là

chính ông mà dân làng xem như sát nhân và muốn lùng bắt hay không?
Kostaky vẫn muốn biết tại sao dân làng Piatra lại đứng khoanh tay nhìn nhà
ông cháy, tại sao cả làng cùng tìm bắt ông ta. Đó là ý nghĩ độc nhất lúc thân
thể đã buông xuôi, sức lực theo với máu chảy ra bên ngoài, lúc thân thể ông
đang nằm dài trong đống bùn, mà phải áp xuống đất ẩm ướt. Mặt đất mát
dượi như tấm băng êm trên má, trên vai, trên ngực. Thân thể ông cố chống
cự như để lún sâu vào lòng đất, đúng là đất làng Piatra có mùi thơm mát.
Mảnh đất in dấu mặt và má Kostaky như không bao giờ muốn quên ông,
giữ mãi nét mặt bờ vai của ông. Dấu vết đó còn lẫn chút máu, mảnh đất đó
không bao giờ quên ông ta cả. Thế là Kostaky bất tỉnh, trong lúc giòng tư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.