LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 259

- Tôi có thể cấp cho ông bà một giấy chứng nhận là ông bà đã khiếu nại

bị mất cắp. Với giấy chứng nhận đó, ông bà đến trình ở sở cấp phát quần áo
và xin phiếu mua áo. May là ông bà chỉ mất quần áo thôi đó, lần sau đừng
có vào trong nhà trú ẩn đó nữa. Mỗi đêm người ta thường thấy người bị ám
sát chết trong hầm đó là thường.

Sở cấp quần áo ở ngay bên cạnh. Người ta mời ngồi và cùng lắng nghe

câu chuyện sau đó, viên công chức hỏi giấy cư ngụ. Pillat trả lời:

- Chúng tôi có giấy tờ, chứng nhận di cư và, một giấy khác chứng nhận

bị mất cắp.

- Chúng tôi không thể cấp phiếu mua áo quần nếu không có giấy cư ngụ.

- Nhưng đây là trường hợp đặc biệt. Ông nhìn xem, vợ tôi không thể lên

đường bằng bộ áo cưới và giày lính thế này được. Ông nghĩ lại xem. Tôi
van ông cấp cho, trong trường hợp đặc biệt này, vì ngoài cái áo cưới này, vợ
tôi không còn cái nào khác.

- Đối với luật lệ, vợ ông trần truồng. Áo cưới không được xem như là áo

quần mặc thường ngày. Trước mặt tôi và trước mặt pháp luật, bà đang ở
trần, hoàn toàn trần truồng, nhưng dù thế nào đi nữa, chúng tôi không thể
cấp phiếu mua áo được, cần phải có chứng chỉ cư ngụ.

Pillat nhớ lại là muốn có giấy cư ngụ phải có giấy làm việc và muốn có

giấy làm việc phải có chứng chỉ cư ngụ và bây giờ...

Biết van nài vô ích, họ lên tàu đi Stuttgart, Marie mang áo cưới và giày

lính với đôi mắt đỏ hoe. Niềm an ủi duy nhất cho nàng là chẳng ai trên tàu
thèm để ý đến nàng cả. Không ai chú tâm đến cái áo cưới kỳ dị đó, bởi con
người không còn để ý đến nhau nữa.

Không còn gì phi thường, lạ lùng đối với họ nữa. Và đó chính là điều

phi thường nhất: phi thường ở chỗ không còn gì đáng cho là phi thường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.