LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 348

Chàng muốn nói thêm ít câu nữa nhưng chàng không biết nói gì ngoài

tiếng gọi: «Cha! Cha!». Pillat muốn xiết chặc Kostaky trong tay vì nỗi vui
mừng lớn lao nầy, muốn kể cho người bố vợ nghe ngay tức khắc cuộc trốn
khỏi làng Piatra, đám cháy ngôi nhà của họ, việc đuổi bắt nông dân do
Severin cầm đầu, tất cả nỗi nhục nhã của họ. Chàng muốn kể những lần
viễn du ở phương Tây. Nhưng đôi mắt của Kostaky không cho phép chàng
lại gần, đôi mắt đó nóng bỏng, tinh anh, nhưng không mời mọc chàng đến
gần, đôi mắt đó giữ lấy một khoảng cách, như hai dấu hiệu báo động, giống
như đôi mắt của loài chim rừng, của loài nai tơ nhìn mình để sẵn sàng trốn
chạy, đôi mắt đó giống như đôi mắt của một con chó đã bị đánh đập lâu
ngày nên thấy người là sẵn sàng đào tẩu. Cho nên Pillat chỉ nắm lấy tay
Kostaky mà không ôm lấy ông ta được...

Kostaky vẫn đứng sững gần cửa, ông ta nhìn Pillat như trong một giấc

mơ mờ ảo. Nhưng quanh ông đúng là bàn ghế, thảm trải nhà. Ông ta gọi
nhỏ:

- Pierre.

- Cha.

Hai bàn tay họ trao cho nhau, Kostaky hỏi thêm:

- Marie? Marie đâu rồi?

Đôi mắt đó nhìn quanh có vẻ tìm kiếm nhưng không dấu nỗi vẻ sợ sệt

của một con thú bị săn đuổi. Rồi bàn tay ông ta rời khỏi bàn tay Pillat, đôi
mắt không còn tìm kiếm Marie nữa. Ông ta đã hiểu, chỉ còn có Pillat thôi.
Và mắt họ tuyệt vọng nhìn nhau. Bàn tay đầy cả chai sạn lại nắm chặt bàn
tay Pillat. Có một cái gì tuyệt vọng não nề trong lúc gần nhau mà họ không
thể thấy lại Marie. Và càng biết là tìm kiếm Marie vô ích, Kostaky càng tiến
lại gần Pillat. Burian rút lui : «Thôi tôi đi đây. Mừng cho cuộc gặp gỡ của
hai người. Tôi để cho hai người được tự do, tôi sẽ gọi điện thoại sau».

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.