LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 417

bắt buộc đứng trước cửa mà không vào trong được.

Người đàn ông hỏi:

- Ai đó?

Qua cửa sổ, Kostaky thấy người đàn bà trở dậy thắp đèn. Bàn ghế bên

trong đều đổi khác hẳn. Người đàn bà đó cũng xa lạ đối với Kostaky, dù
trông không rõ mặt. Người đàn ông nằm trên giường sắt trông cũng lạ quá;
cả đến giường, cây đèn cũng không có một dáng dấp gì quen thuộc đối với
Kostaky cả.

- Ai đó?

Hỏi xong người đàn ông đứng dậy cầm một cái rìu tiến đến cửa sổ.

Người vợ nói: «Cẩn thận đấy!»

Người chồng cầm chặt rìu, nhìn qua cửa sổ. Trong một chốc Kostaky có

ý nghĩ muốn đánh mấy người bên trong, đuổi họ ra khỏi nhà ông ta. Nhưng
vô lý quá, nếu mình có đuổi họ ra, mình cũng không ở đó được vì lính gác
sẽ bắt mình ngay, Kostaky đành nhịn nhục và tránh xa. Nhưng ông ta trở lại
vì ánh đèn bên trong vẫn còn sáng. Ông ta lên tiếng:

- Xin ông nghe đây.

Người đàn ông cầm rìu có vẻ sẵn sàng đối phó. Kostaky trấn an ông ta:

- Xin ông đừng sợ. Không ai muốn giết ông hay đến cướp nhà ông đâu,

tại sao ông lại sợ?

- Nhưng ông là ai?

- Tôi là Ion Kostaky, người đã có công tạo dựng căn nhà nầy. Tôi là chủ

nhân căn nhà nầy, ông hiểu chưa, người sở hữu chủ tên Ion Kostaky.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.