- Vì tu sĩ trốn khỏi tu viện. Tu sĩ không có quyền ra khỏi tu viện nếu
không sẽ bị xem như là đồ phản loạn. Mấy người mặc áo dòng trắng lưng
đeo dây đai làm ruộng ở trên kia đều trốn khỏi Vatican.
Magdalena rút trong áo một mảnh giấy: đó là lệnh của Liên minh Đông
Âu thứ 9, gởi cho các tu sĩ Thiên Chúa giáo bỏ trốn, yêu cầu họ trở về tu
viện. Lệnh do một tướng Mỹ, chỉ huy trưởng tối cao của Lực lượng An ninh
thế giới và viên thống chế các người Slaves miền Nam, lãnh tụ khối Liên
minh Đông Âu thứ chín đồng ký tên. Pillat hỏi :
- Các tu sĩ đó bị tội gì đối với chính phủ Liên hiệp thế giới? Tại sao bắn
họ, họ chỉ là những người rao truyền tình huynh đệ, tại sao lại giết họ? Họ
có tội gì đối với Lực lượng «Một Thế giới»?
- Các tu sĩ này bị kết án là đã không nhìn nhận vị lãnh đạo của họ. Họ có
kể cho tôi nghe là tại các quốc gia họ đã có kỹ luật tôn giáo sẵn. Khi hòa
bình đã tái lập, Đức Thánh Cha được phong làm Bộ trưởng trong chính phủ
Liên hiệp thế giới, nhưng ngài không chịu nhận và chết vì buồn phiền lo âu.
Nên người ta đã đem đến từ bên kia đại dương một Đức Thánh Cha khác
không biết tiếng La tinh để thay thế. Các tu sĩ ở Vatican thì chỉ biết tiếng La
tinh thôi nên họ không hiểu nhau. Các vị đó không chống đối gì, nhưng họ
bỏ đi vào khu rừng này, và cảnh sát cứ theo đuổi mãi, dù họ chỉ biết cầu
kinh suốt ngày.
Một đợt máy bay xuất hiện trên trời, lính nhảy dù lại được thả xuống
trên đỉnh núi. Magdalena lo sợ :
- Đúng là sắp tận thế rồi!
Nhìn đôi mắt đầy kinh hoàng của người thiếu nữ, bất giác Pillat nhớ đến
một câu văn của Martin Luther nói về tận thế nhưng vẫn thanh thản như lời
nói của Magdalena. Pillat nói bằng tiếng Đức «Und wenn morgen