LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 99

- Do Thái?

Rồi một thanh niên khác rọi đèn vào mặt ông làm nỗi bật hẳn cái lỗ mũi

Do Thái, đầu tóc màu hung và những đốm lấm tấm màu hung trên khuôn
mặt ông.

Max muốn đưa tấm vé xe lửa ra. Ông muốn nói với họ là ông sẽ lên xe

lửa, sẽ rời xứ nầy ngày mai. Ông muốn chỉ cho họ xem tấm vé lên tàu thủy,
giấy phép rời Lỗ ma ni. Cái gì ông cũng có trong túi cả. Nhưng mà không
có thì giờ để nói một câu nào cả.

Một người thanh niên đã bảo với người cầm đèn bấm:

- Nào mang nó đi, Do Thái chắc chắn rồi đó.

Nhiều thanh niên mang súng ống hẳn hoi vây quanh Max. Bên lề đường

một chiếc cam nhông đã đậu sẵn. Rồi Max có cảm tưởng bị đẩy đi. Ông
phải leo lên xe. Không còn lý do nào để kháng cự hay năn nỉ. Xe cam
nhông đầy nhóc; lúc đã vào bên trong Max tưởng như mình đang bị đè bẹp
ra. Max vẫn thầm nhủ: Không có hoàn cảnh nào mà không có lối thoát nếu
người ta bình tĩnh. Giữ được bình tĩnh mình sẽ ra khỏi đây và đi chuyến tàu
9 giờ. Nếu mình biết giữ bình tĩnh, nếu mình nhanh trí một chút, mình đã
nói với họ là mình không phải Do Thái. Nhưng đã lỡ rồi phải tự lo liệu đi
thì vừa. Muốn thế thì phải bình tĩnh. Nghĩ như thế, Max qui tu hết cả ý chí
để tạo cơ hội, bắt đầu bằng cách thở dài hơi, ông dang hai tay ra để thở
mạnh hơn nữa. Có tiếng súng nổ gần xe cam nhông, và có tiếng la «đồ sát
nhân, sát nhân», tiếp theo là tiếng rơi bịch xuống đất của một xác người gần
bánh xe. Max nghĩ đến chuyện khác. Ông phải quên đi tất cả những gì đang
xảy ra chung quanh để không nghe tiếng rên xiết, tiếng van xin, vì tất cả thứ
đó làm ông ta mất tinh thần. Rồi ông thầm nghĩ:

- Điều chính yếu là mình phải tự xem như là kẻ ngoại cuộc với hoàn

cảnh nầy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.