LỜI THÚ NHẬN MUỘN MẰN - Trang 119

Như thường lệ, tôi ngồi trên chiếc máy bay thứ nhất. Hai trăm kilômét

bay trên cái vùng quang cảnh quen thuộc… Đứng dậy! Bám chặt! Nhẩy!
Phía dưới tôi, bản Sớm biến mất sau một lớp cỏ tranh cao tới hai thước, che
giấu nhiều tảng đá. Liệu tôi có bị gãy chân không đây? Không. Thu gọn
mình, tôi tiếp đất giữa hai dãy đá tảng… Miễn sao quân Việt không đón đợi
ở điểm hẹn, ít nhất là ngay trước mắt… Đội quân của tôi đang từ trên trời
rơi xuống.

Bruno gọi Polo, Hervé, Francis, Bernard: Tôi tiếp đất tốt. Các anh hướng

theo chỗ tôi. Các phản hồi nhanh chóng và mười phút sau khi nhẩy, tôi đã
liên lạc được qua máy vô tuyến với bốn chỉ huy đại đội của tôi. Bruno gọi
Hervé: Ngay lập tức chiếm lấy ngọn núi khống chế chúng ta. Bruno gọi
Polo: Bố trí một ổ mai phục mạnh trên đường mòn phía bắc. Bruno gọi
Francis: Chiếm giữ đường mòn phía nam. Bruno gọi Bernard: Thu gom dù
và những ai bị tai nạn lúc nhẩy, bắt liên lạc với y tá các đại đội. Hai mươi
phút sau, Bernard gọi Bruno: Thu gom được 90% số dù và hai mươi người
gặp tai nạn, trong đó có mười người bị gẫy chân. Thật không may viên
trung úy Porcher khổng lồ của tôi đã rơi đúng một tảng đá.

Thật tuyệt diệu được chỉ huy một cỗ máy như vậy, cỗ máy đã được rà

trơn biết bao nhiêu! Mười lăm kilômét hành tiến vừa khiêng vác thương
binh trước khi gặp được Ducournau đang chiếm giữ đèo Cò Nòi với nhiều
tiểu đoàn và dưới quyền chỉ huy của ông, tôi đã làm việc trong một thời kỳ
tệ hại suốt năm tháng trời. Cuộc sống mệt nhoài, những trận tấn công
không dứt cách từ ba mươi đến năm mươi kilômét, ở đó địa hình thù địch
còn cộng thêm vào nỗi mệt nhọc của mọi người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.